Tuấn Minh buồn bã đi xuống bệnh viện ra bãi đỗ xe thì bắt gặp bà Mộc Khuê đang xách hộp đồ ăn trên tay. Tuấn Minh cúi đầu chào hỏi bà: 
- Cháu chào cô ạ. 
Mộc Khuê bất ngờ rồi cũng gật đầu chào hỏi lại anh: 
- Thầy vào thăm Mộc Miên à? 
Anh đáp: 
- Vâng ạ. Bây giờ cháu phải đi rồi ạ. 
Mộc Khuê đứng nhìn anh với đôi mắt đăm chiêu rồi cũng chào tạm biệt: 
- Cảm ơn cậu đã quan tâm. Cậu lái xe an toàn. 
Tuấn Minh đáp: 
- Vâng ạ. Cháu xin phép. 
Mộc Khuê đứng nhìn anh khởi động lái xe đi một đoạn rồi lên phòng bệnh của con gái. 
Lúc bà lên phòng thì thấy Mộc Miên đang chăm chăm nhìn điện thoại. Thấy con gái mới ốm dậy đã cắm đầu vào điện thoại thì bực mình lên tiếng: 
- Mới ốm nặng dậy mà con còn sức bấm điện thoại sao? 
Mộc Miên nghe tiếng mẹ nói thì ngẩng đầu lên đáp: 
- Con đang đọc tin tức ạ. Sao mẹ vào sớm thế? Mẹ đã ăn gì chưa? 
Bà đến gần xoa đầu cô: 
- Mẹ sợ con đói nên nấu xong mang vào đây ăn luôn. 
Mộc Khuê bắt đầu dọn thức ăn ra. Đang dọn thì nhớ lại một chuyện, bà quay sang hỏi Mộc Miên: 
- Lúc nãy thầy Minh vào thăm con sao? 
Mộc Miên giật mình nhìn bà khẽ gật đầu: 
- Vâng ạ. Sao mẹ biết? 
Mộc Khuê đáp: 
- Lúc nãy mẹ gặp thầy ấy ở dưới bãi đỗ xe. Thầy ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-do-co-thuc-su/3360672/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.