Tuấn Minh đang đút cho ăn thì Mộc Khuê đi vào. Lúc vào trong bà bất ngờ nhìn cả hai khi trên tay Tuấn Minh cầm hộp cháo muỗng thì múc cháo trước miệng con gái mình. Bà hắng giọng khiến cả hai giật mình rồi lại gần Mộc Miên ân cần hỏi han: 
- Mộc Miên, con tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào? 
Mộc Miên mỉm cười đáp bà: 
- Con đỡ rồi. Mẹ ăn cái gì chưa? 
Bà xoa đầu cô dịu dàng: 
- Mẹ ăn rồi. Mẹ có mang cháo cho con. Mà chắc không cần nữa thì phải. 
Mộc Miên ngại ngùng cười hì hì đáp: 
- À...ờ...Do con mới tỉnh dậy nên anh. À không thầy... 
Mộc Khuê ngắt ngang lời cô: 
- Được rồi. Mẹ hiểu rồi. 
Nãy giờ nhìn mẹ con Mộc Miên nói chuyện nên Tuấn Minh chỉ đứng bên cạnh. Từ lúc mẹ Mộc Miên vào anh đã đứng dậy chào bà nhưng bà chẳng để ý. Lúc này Mộc Khuê nhìn sang anh cười cười hỏi: 
- Cháu đã ăn gì chưa? 
Anh đáp: 
- Dạ chưa ạ. Bây giờ cháu phải đi đây ạ. 
Anh nhìn sang Mộc Miên chào cô: 
- Em nghỉ ngơi cho khoẻ nhé! Có gì chiều tối anh ghé. 
Mộc Miên nhìn anh gật đầu cho có lệ. Tuấn Minh nhìn sang Mộc Khuê chào bà rồi quay người ra cửa. 
Sau khi Tuấn Minh rời đi được một lúc, Mộc Khuê gọt trái cây bên giường bệnh hỏi còn gái: 
- Con với anh thầy kia có chuyện gì à? 
Mộc. Miên nhìn mẹ khó hiểu hỏi: 
- Chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-do-co-thuc-su/3360671/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.