Thấy Mộc Miên lo lắng đỡ mình dậy, người đang ông ngước mặt rồi nói: 
- Cảm ơn. 
Sau khi ngồi dậy đàng hoàng, người đàn ông ấy hỏi cô: 
- Là cô đã giúp tôi sao? 
Mộc Miên đáp: 
- Dạ. 
Đột nhiên cô nhớ lại lời bác sĩ dặn liền đứng dậy nói: 
- À, lúc nãy có bác sĩ tới giúp anh khâu lại vết thương rồi dặn dò anh uống thuốc. 
Cô chạy lại bên bếp hâm sơ qua nồi cháo rồi đưa mang đến cho anh: 
- Anh ăn đi rồi uống thuốc. Lát để tôi thoa thuốc cho. Sau khi hết thuốc tê thì đau lắm đó. 
Người đàn ông cầm lấy bát cháo rồi nói: 
- Cảm ơn. 
Sau khi cố gắng ăn gần hết bát cháo, Mộc Miên đưa thuốc cho anh uống. Sau đó ngồi xuống giường lấy bình thuốc chuẩn bị thoa cho anh. Cô cố gắng giúp anh cởi áo để làm, nhưng khi vừa thấy vết thương của anh cô lại hoảng hốt hét lên một tiếng mặt mày trắng bệch. Thấy cô như vậy người đàn ông cũng giật mình rồi nheo mắt với cô, nhìn thấy anh như vậy cô cũng cố gắng gượng cười để lấy lại bình tĩnh sau đó đổ thuốc ra bông gòn rồi bàn tay lại bắt đầu run run tiến đến vết thương, vừa chạm vào vết thương thì anh chợt nắm cổ tay cô rồi nói: 
- Nếu đã sợ thì đừng có làm. 
Mộc Miên vội đáp: 
- À không, tôi làm được. Là do lần đầu thấy thôi ạ. Không sao đâu. 
Người đàn ông sau đó thả tay cô ra. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-do-co-thuc-su/3360658/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.