Sáng sớm, Tô Mạch bắt gặp cô nàng Hiểu Nguyệt trong trang phục váy áo phấn hồng, mặt mày tươi xinh, làn môi nhẹ phớt hồng, trên mặt không thoa phấn nhưng lại lộ ra nét trắng hồng của người thiếu nữ. Quả đúng là thanh nhã, thanh tươi nhìn rất là đẹp mắt.
Tô Mạch nghẹn một ngụm nước miếng, nhéo nhéo khuôn mặt Hiểu Nguyệt, hâm mộ nói: “Không biết đến lúc nào gia cũng có thể mặc váy áo thì tốt rồi".
Nguyên bản tâm tình Hiểu Nguyệt đang rất phấn chấn nhưng vì những lời này mà đắp lên một tầng khói mù, lắc lắc tay đem khói mù phất đi, Hiểu Nguyệt ôm chặt eo Tô Mạch, “Sẽ có ngày này.”
Hôm nay Trương Thỉ và La Chiêu cũng mặc một thân quý công tử, ngày xưa La Chiêu thích màu xanh lá hoặc quần áo màu huyền sắc (màu đen). Toàn thân đều là một màu, sạch sẽ uy vũ giỏi giang, nhưng mà khó tránh mang lại cảm giác trầm trọng cho người nhìn. Hôm nay khó có được lại mặc một bộ quần áo thêu văn, đeo một chiếc thắt lưng đỏ sậm làm sáng bừng cả bộ dáng, tuy rằng trên cổ tay theo thói quen của người dẫn dắt binh nghiệp vẫn đeo găng tay, nhưng thoạt nhìn, vẻ tuấn dật tăng lên không ít.
La Chiêu bị Tô Mạch nhìn đến sắc mặt cứng đờ, trừng mắt nhìn lại nàng, Tô Mạch nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tự đáy lòng mà tán thưởng nói: “La tướng quân hôm nay cũng thật tuấn tú.”
Hơi thở La Chiêu căng thẳng, sắc mặt lạnh lùng, “Cần phải đi thôi.” Hắn là người đầu tiên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-cot-sinh-huong/2085419/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.