Triệu Nghị mang theo Tô Mạch trực tiếp thẳng tiến thiên môn, đi vào nội điện của chùa miếu.
Trong nội điện không khí thanh tịnh đi nhiều, người lui tới cũng toàn là gia đình hiển quý nhà cao cửa rộng. Hai gương mặt mới vừa tiến vào đã thu hút không ít sự chú ý, có một số vị nữ quyến nhịn không được liền hỏi thăm quá mức. Hai vị này ăn mặc tuỳ ý, khí chất không tầm thường, đặc biệt là vị phía trước, một thân gấm vóc huyền y, tóc đen như mực, không giận tự uy, rất có bộ dáng uy nghi.
Chàng ta thường đưa một viên hạt dẻ cho cái người phía sau, mà cái người phía sau cơ hồ là nện bước cũng không theo nổi chàng thì lại là một vị tiểu công tử phấn điêu ngọc mài. Đây cứ như là một vị chủ nhân tự phụ dẫn theo một con sủng vật, chọc cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Giờ phút này cái người bị coi như một con sủng vật xinh đẹp- Tô Mạch người này cũng không có một chút nào tự giác của sủng vật, nàng nói với Triệu Nghị: “Chân thần đau, chúng ta có thể đi chậm một chút không?”
Lúc này Triệu Nghị mới ý thức được rằng chàng ta nhất quán một tư thái sấm rền gió cuốn mà trước mắt đặt ở cái tiểu gia hỏa này là không áp dụng được.
Triệu Nghị giảm tốc độ, đem một viên hạt dẻ cuối cùng đưa cho nàng, “Vết thương vẫn còn chưa khỏi hẳn?"
"Vết thương hầu như lành hết, nhưng là kết sẹo vẫn sẽ rất đau.”
Triệu Nghị không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-cot-sinh-huong/2085420/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.