🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Con cháu nhà quyền quý xưa nay vốn háo sắc, trong thời gian quốc tang mà nạp thiếp cũng không phải chuyện hiếm, chỉ cần không ai vạch trần là được.

Nhưng một khi đã bị vạch trần, tội danh đại bất kính này cũng không dễ dàng bỏ qua.

Ngay từ lúc ta nhắc đến Lâm Khiếu Khiếu, sắc mặt Tiêu Tấn Ngôn đã trở nên khó coi, sau đó ta mỗi nói một câu, sắc mặt hắn lại càng khó coi hơn.

Chắc là hắn không hiểu nổi, chuyện hậu viện này, một nữ tử khuê các như ta làm sao biết được.

Hoàng đế từ trước đến nay tinh tường trong việc nhìn người, thấy phản ứng của Tiêu Tấn Ngôn, sao có thể không hiểu được chứ.

Nhưng biến cố này hiển nhiên không phải là điều hoàng đế muốn nhìn thấy, ông ta hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tiêu tướng quân, có chuyện này sao?"

Tuy là giọng điệu hỏi han, nhưng lại ẩn chứa ý tứ uy hiếp, ý muốn cảnh cáo Tiêu Tấn Ngôn phải phủ nhận chuyện này trước mặt mọi người.

"Thần..."

Tiêu Tấn Ngôn và Lâm Khiếu Khiếu là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.

Chỉ thấy hắn theo bản năng liếc nhanh về phía Lâm Khiếu Khiếu đang đứng sau lưng mẹ mình, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Vi thần còn chưa cưới thê tử, làm sao có thể tự ý nạp thiếp? Không biết công chúa nghe được lời đồn vô căn cứ này từ đâu, kính xin hoàng thượng minh xét."



Nghe thấy lời nói của Tiêu Tấn Ngôn, một tia uất ức không cam lòng thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Khiếu Khiếu, nhưng cũng biết không thể làm loạn, chỉ có thể phẫn hận trừng mắt nhìn ta.

Phu nhân Tiêu gia ngồi trên ghế, thấy con gái ruột của mình bị vu oan, đương nhiên là đau lòng, cũng trừng mắt nhìn ta với vẻ mặt không tốt.

Nghĩ kỹ lại, sự thù địch này kiếp trước đã có, đáng tiếc lúc đó ta chỉ đắm chìm trong giấc mộng đẹp được gả cho người tốt, thoát khỏi hoàng cung, hoàn toàn không hề hay biết.

Hoàng đế không chú ý tới bên phía phu nhân Tiêu gia, thấy Tiêu Tấn Ngôn làm theo ý mình phủ nhận chuyện nạp thiếp, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, nói với ta: "Ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy, đều là những lời đồn đại vô căn cứ, đừng vì nhất thời tùy hứng mà bỏ lỡ lương duyên tốt đẹp này."

Rõ ràng là không đẩy ta vào hố lửa thì hoàng đế không cam lòng.

Lời này thật sự có chút gay gắt, chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi mà mắng ta không biết tốt xấu.

Nếu là kiếp trước, ta sớm đã bị dọa đến run rẩy không dám nói thêm một lời nào, nhưng hiện tại ta biết rất rõ, một khi bỏ lỡ cái cơ hội trước mắt bao người này để biện bạch cho mình, chờ đợi ta chỉ có kết cục bị người Tiêu gia hành hạ đến chết.

Vì muốn sống sót để báo thù, ta phải phản kháng đến cùng!

Sức mạnh to lớn bộc phát từ lòng hận thù mãnh liệt, chỉ trong nháy mắt đã khiến ta chiến thắng mọi nỗi sợ hãi đối với hoàng đế, ta thản nhiên nói: "Hoàng thượng, lời này của Tiêu tướng quân không đáng tin. Vừa rồi trong bữa tiệc khải hoàn, thần thấy hắn ta hết lần này đến lần khác nhìn nha hoàn phía sau phu nhân Tiêu gia với ánh mắt si tình. Xem ra vị này chính là Lâm cô nương rồi."

Nghe được lời ta nói, mọi người trong điện không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía phu nhân Tiêu gia, quả nhiên thấy phía sau bà ta có một nha hoàn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần đang đứng.

Phu nhân Tiêu gia vì duy trì vinh hoa phú quý của phủ Tướng Quân, bất đắc dĩ để con gái mình làm nô tỳ, trong lòng đã áy náy lắm rồi.



Ngày thường, mọi thứ ăn mặc chi tiêu của Lâm Khiếu Khiếu đều là tốt nhất, đừng nói là nha hoàn, ngay cả tiểu thư khuê các bình thường cũng không sánh bằng.

Lúc này, Lâm Khiếu Khiếu mặc bộ y phục kia thoạt nhìn giống kiểu dáng nha hoàn bình thường, nhưng người tinh mắt vừa nhìn là biết loại vải kia là gấm thượng hạng, mười lạng vàng một thước.

Nói chỉ là một nha hoàn bình thường, ma quỷ cũng không tin.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Khiếu Khiếu lại trở nên phức tạp.

Phu nhân Tiêu gia thấy tình thế không ổn, vội vàng chữa cháy: "Nha hoàn này ngày thường hầu hạ rất tận tâm, ta thấy thích mới đặc biệt coi trọng hơn một chút, không phải..."

Lâm Khiếu Khiếu ngày thường được Tiêu phu nhân và Tiêu Tấn Ngôn hết mực yêu chiều, tính tình khá là kiêu căng.

Nàng ta nãy giờ đã nhẫn nhịn từ lâu, lúc này bị ta trực tiếp vạch trần, ngược lại không còn sợ hãi nữa, chẳng để ý đến việc Tiêu phu nhân ra sức chữa cháy, vượt qua đám đông đi ra quỳ xuống phía sau ta.

"Nô tỳ quả thật là người của Thiếu tướng quân, sau này nhất định an phận thủ thường, tuyệt đối không dám chướng mắt công chúa. Xin công chúa đừng làm khó dễ, khiến hoàng thượng khó xử."

An phận thủ thường?

Đây thật sự là trò cười lớn nhất mà ta từng nghe thấy trong đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.