Xem một lượt xong, Mục Hán dường như không tin vào mắt mình, ông ngẩng đầu lên nhìn vào mặt của Đỗ Tu Hải nhưng Mục Hán chẳng tìm được đáp án mà mình cần trong ánh mắt của anh.
Ông không nản lòng, ông lại giở tài liệu ra xem từ con chữ đầu tiên. Nội dung vẫn vậy, chẳng có chút thay đổi nào cả. Mục Hán xem từng câu từng chữ một, tựa như ông muốn biến một tài liệu bình thường thành một đoá hoa vậy. Mục Hán dùng sự nghiêm túc nhất từ trước tới nay để khắc sâu bản tài liệu này vào não mình nhưng kết quả nhận được vẫn khiến ông không thể tin nổi.
“Không phải chứ!” Mục Hán đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nói với Đỗ Tu Hải.
“Vậy anh nghĩ nên là thế nào?” Đỗ Tu Hải cầm tách trà lên uống một ngụm rồi nói.
“Quan hệ giữa tên nhóc này và cô gái ấy đáng lẽ không đơn giản như vậy mới đúng!” Mục Hán nghi hoặc nói.
“Nhận tiền của người ta thì dĩ nhiên sẽ làm việc cho người ta. Anh tưởng là ai cũng giống như anh, nói giở mặt là giở mặt luôn, không có chút đạo đức nghề nghiệp nào chắc. Người ta chẳng phải người làm ăn.” Đỗ Tu Hải mỉa mai Mục Hán.
Hai người họ nói câu chuyện khác nhau nhưng biểu hiện lại vô cùng đồng nhất, không hề nhắc tới họ tên của Tống Triều Dương và Lý Hương Quân. Điều này chẳng phải vì bọn họ cảm thấy không an toàn mà do kinh nghiệm và những tích luỹ trong quá khứ khiến sự thận trọng đã trở thành bản năng của họ, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618124/quyen-1-chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.