"Tôi phát hiện giờ gan anh càng lúc càng lớn rồi đó.” Đỗ Tu Hải chậm rãi nói, nhưng đôi mắt dần dần nheo lại.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, Mục Hán có thể nhận thấy hai điểm sáng lạnh lùng trong đó. Mục Hán ngẩng đầu lên, vội nghía sắc mặt của Đỗ Tu Hải, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, bộ dạng rửa tai lắng nghe. Ông không biết mình đã chạm vào chỗ kỵ nào của Đỗ Tu Hải, trông điệu bộ hiện giờ của Đỗ Tu Hải, rõ ràng là muốn dạy dỗ mình một bài học.
“Chuyện anh gây ra lần này, nguyên nhân căn bản nằm ở đâu, anh có biết không?” Đỗ Tu Hải lạnh giọng hỏi.
“Biết!” Mục Hán gật đầu nghiêm túc, đáp một tiếng.
“Anh biết cái quần!” Đỗ Tu Hải quát nạt, tức giận mắng mỏ.
Mục Hán vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn như một học sinh gương mẫu gặp phải thầy chủ nhiệm, một chút biểu cảm mất bình tĩnh cũng chẳng dám hé ra.
“Anh nhìn xem quãng thời gian này anh đã làm những việc gì?” Đỗ Tu Hải phẫn nộ mắng mỏ, “Tôi và anh quen biết nhau lâu như vậy, tôi luôn nghĩ anh là một người khôn ngoan, có năng lực, còn có dã tâm, càng có trí thông minh, nhưng lần đầu tiên tôi phát hiện, con mẹ nó anh ngu không bằng con lợn.”
Nghe đến chữ “lợn”, Mục Hán càng cúi đầu thấp hơn nữa, cơ mặt hơi co rút vài phát, trong hai con mắt lóe lên tia tức giận, nhưng đáng tiếc hiện giờ ông đang cúi đầu, Đỗ Tu Hải vốn dĩ chẳng thấy được biểu cảm trên gương mặt ông ta. Hoặc là, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618125/quyen-1-chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.