"Anh tìm ông ấy hỏi chút chuyện.” Tống Triều Dương trốn tránh nói: “Nhân tiện bảo ông ấy giúp anh một việc.”
“Anh bảo ông ấy giúp gì anh chứ?” Lý Hương Quân dò hỏi đến cùng: “Có chuyện gì mà em không giúp được.”
“Không giống nhau.” Tống Triều Dương lắc lắc đầu nói.
Mới chỉ có một ngày trôi qua mà quan hệ giữa hai người họ đã khác hẳn trước kia, nó không chỉ đơn thuần là quan hệ giữa người uỷ thác và người giám hộ nữa rồi.
Tống Triều Dương không muốn bất kỳ chuyện gì có liên quan đến mình cũng để Lý Hương Quân làm cho cậu.
Còn một nguyên nhân nữa, đó là nếu cậu không lợi dụng thân phận này của Tống Triều Dương để làm gì đó thì chắc chắn sẽ khiến người sắp đặt thân phận cho cậu nghi ngờ.
“Lần trước chẳng phải ông ấy cứ luôn miệng bảo nếu anh có việc gì thì có thể trực tiếp nói với ông ấy để ông ấy làm cho anh sao? Hơn nữa em cũng từng nói rồi, thân phận cháu trưởng của Tống Trường Sinh ở tập đoàn Đỉnh Lực chẳng phải để trưng bày.”
“Ừm, anh định làm gì?” Sự nghi vấn trên khuôn mặt Lý Hương Quân lại càng rõ hơn: “La Anh Hoa có thể giúp gì được cho anh chứ?”
“Em có thể để anh tự chủ chút được không?” Tống Triều Dương cười khổ nói.
Từ nhỏ cậu đã là cô nhi, một tay ông nội nuôi cậu lớn khôn, nhưng lúc này cậu lại cảm nhận được cảm giác như người mẹ từ Lý Hương Quân.
“Tự chủ? Anh tự chủ cái quái gì?” Lý Hương Quân rất hiếm khi nói mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618115/quyen-1-chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.