Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương rồi cười khẩy: “Em đâu phải đứa con gái mới mười mấy tuổi không hiểu nhân tình thế thái cơ chứ. Nhưng ở thế giới này nói chuyện vẫn phải dựa vào thực lực. Đứng trước thực lực tuyệt đối, người càng thông minh thì càng hiểu nên giữ lại cái gì và từ bỏ cái gì.
“Con người của Mục Hán lại càng như vậy. Sở dĩ nói anh không cần bận tâm vì đợt này ra ngoài xong Mục Đức Cao chắc chắn sẽ trở nên ngoan ngoãn. Huống hồ anh chuyển sang trường khác rồi thì sau này cũng chẳng qua lại gì với Mục Đức Cao nữa, có muốn xảy ra xung đột cũng khó. Điều kiện tiên quyết là anh đừng có dây dưa gì với Lý Tương Tư nữa!” Lý Hương Quân trợn mắt nhìn Tống Triều Dương nói.
“Em yên tâm, anh đảm bảo đấy.” Tống Triều Dương cười khổ sở nói.
“Vốn dĩ em còn định tìm một người có quan hệ quản được Mục Hán đi ngầm cảnh cáo ông ta, nhưng nếu anh muốn tự mình giải quyết chuyện này thì cũng chẳng phải là không được: “Lý Hương Quân lại nói tiếp: “Chưa cần bàn tới Tống Trường Sinh, chỉ riêng thân phận và địa vị ở trong nước của La Anh Hoa thôi, làm chuyện này cho anh kỳ thực cũng chẳng phải cái gì khó.”
“Lần này cũng vừa hay là một thời cơ tốt, anh gặp chuyện mà càng giữ bổn phận ngoan ngoãn, không thể hiện bản thân thì người của Tống gia lại càng cảm thấy anh có khả năng đang mưu đồ cái gì đó. Lợi dụng quan hệ của gia tộc một cách thích đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618116/quyen-1-chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.