- Chắc cũng sắp tỉnh lại, tác dụng của thuốc mê gần hết.
- Canh chừng cho thật cẩn thận, vị cô nương này rất quan trọng.
- Thật sự làm cho người khác quá kinh ngạc.
- Giống quá…
- Ngỡ rằng người ấy vẫn còn sống.
- Được thế, hẳn đã là chuyện tốt đẹp biết bao.
- …
- …
Ai? Ai vậy?
Tiếng ai vang bên tai thế? Xa lạ quá… là mơ hay thực?
Tôi đang ở đâu…?
Lệ chầm chậm hé mắt, ánh nến cùng đèn dầu chập chờn làm cô khó chịu nhíu mi, rồi lại mở ra. Nến… tức là trời đã tối, cô ngửi được mùi hương thơm thanh nhã của hoa và có lẽ là cả phấn sáp. Làn da cảm nhận sự êm ái của nhung lụa, rất mịn màng, có lẽ là loại thượng hạng.
Ủa? Nhưng… nến… phấn son… nệm nhung…?
Cô tại sao lại nhận ra được những thứ đó vào thời điểm này?
Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra với cô?
- Tiểu Hồng, trông chừng cho tốt, để vú Hoa đi nấu một món nhẹ cho cô ấy dùng khi tỉnh lại, chắc là đói lắm rồi, xong xuôi rồi mới đưa đến gặp lão gia.
Gì vậy? Đang nói đến cô sao?
Tiểu Hồng? Vú Hoa? Lão gia?
Cô khẳng định mình không có quen những người này. Họ muốn gì ở cô?
- Vú Hoa thật chu đáo.
Có lẽ người gọi là vú Hoa đó đã ra ngoài còn Tiểu Hồng thì đang bước đến chỗ cô nằm, cô nghe hai loại bước chân trái chiều, một thì nhẹ dần còn một thì càng lúc càng rõ rệt, điều này làm tim cô đập nhanh e sợ. Cô vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-phi-ha-su/1607725/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.