Nhà?
Từ bao giờ hoàng cung này là nhà ta?
Nhà, chính là như thế này sao?
Người Hán? Người đã luôn chối bỏ dòng máu chảy trong người ta là của người, giờ còn mở miệng mỉa mai nhau như vậy?
- Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, hai mươi hai năm là đủ rồi. Nhà? Hoàng cung này là nhà của thần sao? Nhà là nơi có một người cao cao tại thượng vô tình không hề liếc mắt ngó ngàng đến mình một lần dù cho chảy chung dòng máu, nhà là chỗ ai ai cũng chỉ biết bất chấp tính mạng đấu đá lẫn nhau để sinh tồn, là chốn con người ta chỉ biết bội bạc bao tình nghĩa. Ai trả cho thần hi vọng tàn tro hơn hai mươi năm, ai trả cho mẫu hậu thần tuổi thanh xuân phí hoài?
Dường như ta có chút không kiềm chế được, giờ nói ra tất cả căm phẫn tích tụ qua ngày tháng mỏi mòn thì có ích gì?
- Đúng là ngu ngốc mới tự ru ngủ bản thân, chỉ cần nỗ lực sẽ được người chú ý, hoàng đế ngài cao quý như vậy, sao có thể tốn một cái liếc mắt cho thần được. Ngài cho thần một cái tên để gọi, Chu Cảnh Long, ngay cả nó cũng mỉa mai mình, đã vậy cũng tước bỏ nó luôn. Thần họ Đan, không phải họ Chu, người Mãn không được hoan nghênh ở đây, ngài hiểu rõ hơn ai hết, khẩn cầu ngài cho thần đưa mẫu hậu về cố quốc tránh nơi gọi là nhà khiến người ta phát rợn người này.
Rồi ta hạ giọng, chuẩn bị xoay người rời đi:
- Thần xinh phép cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-phi-ha-su/1607726/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.