“Tả tướng, đợi sau khi Phi nhi từ Giang Nam trở về, ta muốn lập Phi nhi lên làm thái tử.”
“Hoàng thượng, chuyện này…”
Lần nào những chuyện cơ mật ta tình cờ nghe thấy, cớ gì đều là các việc làm ta thương tâm như vậy?
Ta siết chặt văn thư của Trần tướng quân nhờ chuyển giúp đến phụ hoàng để kiềm chế bản thân thật bình tĩnh.
Mười sáu năm nay, con người bạc bẽo này đây luôn luôn tìm mọi cách để hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của ta trên đời.
Tại sao?
- Điện hạ…_ tiếng của lão tổng quản Quách Chi, thân tín của phụ hoàng, cũng là người của mẫu hậu, hiện đứng bên cạnh, trước cửa phòng đóng kín, dùng ánh mắt ái ngại nhìn ta.
- Nhờ tổng quản chuyển giúp, đừng nhắc chuyện ta vừa đến._ ta ném công văn cho Quách Chi, còn bản thân thất thểu đơn độc rời đi.
~*~
“Ngài quyết định thế nào, lão thần cũng không gặng hỏi nguyên do.”
“Đa tạ học sĩ đã bỏ bao công sức dạy ta bao năm nay. Sư phụ, xin nhận ba lạy của học trò.”
“Không dám, không dám…”
“Thật tiếc quá, ngài là nhân tài hiếm có, nếu tiếp tục rèn luyện sau này ắt… mà thôi…”
“Ta là kẻ vô dụng, đại nhân đừng quá lời như thế.”
“Thái tử có thể cùng thần chơi một ván cờ cuối cùng hay không? Không còn là thầy dạy của người, tuổi tác cũng đã lớn, thần sẽ cáo quan hồi hương.”
“Như vậy… thật tiếc…”
~*~
Điều không ai ngờ tới, sau một chuyến du ngoạn Giang Nam để thay mặt hoàng tộc đến dự hôn lễ của hoàng thúc, khi trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-phi-ha-su/1607724/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.