Cảm giác được cỗ kiệu chậm lại, Vân Tự Thanh nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Vân Tả ho khan vài tiếng, cuối cùng tìm lại được giọng nói.
“Phía trước… Hình như là Thẩm Thuần, say rồi, trên lưng, vác một nam nhân cao to, đi tới…” Vân Tả nóiđứt quãng.
Vân Tự Thanh ngẩn ra, vén rèm lên, đột nhiên mở to mắt nhìn.
Thẩm Thuần tuyệt đối xảy ra danh!
Một cái thiếu niên gầy gò, mặt mũi đỏ bừng, trong mắt còn có tơ máu, thỉnh thoảng nấc cục, lưng vác một đại nam nhân to như một tòa núi nhỏ, lắc trái lắc phải trên đường Trường An, những người xung quanh ào ào né tránh.
Tay trái Vân Tự Thanh cầm quạt xếp hơi xiết lại, buông rèm xuống, nhắm mắt làm ngơ!
“Tả, ngăn cậu ta lại!”
Trong phủ của Vân Tự Thanh hắn từ lúc nào xuất hiện một cảnh tượng hoang đường như thế.
Trong phủ của Vân Tự Thanh hắn từ lúc nào xuất hiện một con người hoang đường như thế.
Nghe thấy mệnh lệnh, ngay lập tức Vân Tả xông lên, túm nam tử trên lưng Thẩm Thuần xuống. Vân Tả nhìn sang, chẳng qua chỉ là một thiếu niên, không ngờ khí lực khỏe như thế.
“Thẩm Thuần!” Vân Tả gầm lên một tiếng.
Hai tay Thẩm Thuần vẫn còn sờ soạng trên vai, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đâu mất rồi?”
“Thẩm Thuần!” Vân Tả lại quát.
Lúc này Thẩm Thuầnmới chậm rãi ngẩng đầu lên, đợi đến khi thấy rõ người trước mắt là ai, liền nở nụ cười ngây ngô.
“Vân đại ca, sao huynh lại tới đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-man-truong-an-kinh/3100322/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.