“Vân đại nhân!” Công bộ thượng thư gọi Vân Tự Thanh lại khi hắn đang định rời đi.
“Lí đại nhân?” Vân Tự Thanh dừng bước, nghi hoặc nhìn Lí Như Đình.
Lí Như Đình và hắn là tiến sĩ cùng năm, quan hệ giữa hai người vẫn không tệ.
Nhưng chính ở thời điểm mấu chốt này, Lí Như Đình lại gọi hắn, chẳng lẽ không sợ bị hiểu lầm là đồng đảng của hắn sao?
Lí Như Đình đoán được ý tưởng của Vân Tự Thanh, mỉm cười nói: “Vân đại nhân, nơi này không có người ngoài, tôi nói thật cho cậu biết. Đại Lý tự khanh* đã bị phe của Lâm quý phi mua chuộc. Chứng cứ vô cùng chính xác của cậu e rằng sẽ bị phủ định, cậu cẩn thận bị phản cáo lại là nói xấu mệnh quan triều đình đấy!”
(Đại Lý tự khanh là chức quan đứng đầu một trong ba cơ quan tư pháp của cả nước, chức quan tam phẩm, là chức quan cao nhất coi giữ hình ngục)
Sắc mặt Vân Tự Thanh trầm xuống.
Chiêu này hắn sớm nghĩ đến, nhưng hắn không ngờ, động tác của đối phương lại nhanh như vậy, Đại Lý tự khanh thỏa hiệp nhanh như vậy. Chẳng lẽ bầu trời nơi đế đô không thể xuất hiện một tia sáng ư?
Khẽ thở dài trong lòng, Vân Tự Thanh ôm quyền về phía Lí Như Đình, “Đa tạ Lí đại nhân nhắc nhở!”
Lí Như Đình chỉ có thể làm đến thế.
Trong cái triều đình này, ai mà không bo bo giữ mình. Ở phe trung lập, ai mà không vừa kính lại vừa sợ Vân Ngự Sử. Còn những người ở phe cùng một giuộc với nhau, ai mà không vừa sợ lại vừa hận Vân Ngự Sử.
Năm đó là tiến sĩđồng khoa, bọn họ cũng từng ngập tràn nhiệt huyết. Mấy năm sau, nhiệt huyết của hắn đã sớm nguội lạnh. Triều đình đế đố là một vùng nước xoáy đen ngòm, không thể chứa nổi một điểm sáng tồn tại. Nó cuốn vào tất cả thiện – ác, đen – trắng, để rồi cuối cùng trần trụi hoá thành hai chữ —— dục vọng!
Người, không thể có cùng dục vọng tranh đấu.
Bất kể là ham muốn về tiền tài, địa vị hay mong được sống.
Bất kể là lựa chọn thông đồng làm bậy, hay bo bo giữ mình, bọn họ đều có một ham muốn là được sống.
Vân Tự Thanh cũng có dục vọng, ham muốn của hắn, là ánh sáng không có hi vọng.
Hắn hi vọng dưới ánh mặt trời, đen là đen, trắng là trắng, không hề trộn lẫn.
Nhưng thế giới này không như hắn mong muốn, càng hi vọng nhiều lại càng tuyệt vọng. Khi đen nuốt chửng trắng, cả thế giới chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Vân Tự Thanh cũng có dục vọng, hắn không cầu sống, hắn cầu tâm.
Hắn bộc lộ vui buồn trong lòng, cứng rắn chống chọi trong triều đình hắc ám này, bảo vệ điểm sáng nhỏ nhoi trong lòng. Dù hắn biết rõ sớm hay muộn nó sẽ bị nuốt hết, nhưng vẫn trước sau như một.
Đối với Vân Tự Thanh, Lí Như Đình chỉ có thán phục, và tiếc hận.
Dù sao, cứng quá dễ gãy.
Vân Tự Thanh khẽ cong khoé miệng biểu hiện tâm tình của hắn không vui.
“Tả, mấy ngày nay, cậu đi bảo vệ nhân chứng.” Ngón trỏ của Vân Tự Thanh gõ nhẹ trên mặt bàn, mỗi một tiếng gõ vào lòng Vân Tả.
“Đại Lý tự khanh thỏa hiệp?”
Vân Tự Thanh cười khổ, gật gật đầu.
Năm đó hiên ngang lẫm liệt, thà chết chứ không chịu khuất phục Viên Kiệt Cao cuối cùng đã khuất phục.
Năm nay Viên Kiệt Cao bốn mươi bảy, có vợ có con, có phủ đệvàng bạc. Hắn không còn là hào sĩ (người trí thức có trí lớn, phóng khoáng, ngang tàng),một đầu đổi một mạng. Trên người hắn còn gánh vác một Viên gia với hơn một trăm mạng người, hắn không thể không khuất phục.
Còn có sư phụ của Thẩm Thuần, vị cao nhân không biết tên kia, tự xưng “Ba không”, không nhà, không tài, không vướng bận…
Ba không trí tuệ cỡ nào.
Vân Tả cũng không khỏi chán nản. Năm năm, bao nhiêu tấm lưng bị đè cong, bao nhiêu hào sĩ bị bẻ gãy, Vân Tự Thanh còn ngây ngốc được bao lâu! Cái triều đình bẩn thỉu này!
Tiếng gõ cửa cốc cốc kéo suy nghĩ của hai người trở về, Thẩm Thuần đứng ngoài cửa gọi: “Vương mụ mụ nói, nếu không ăn cơm bà sẽ đổ đi đó!”
Vân Tả bật cười nói: “Đến đây!”
Những phiền muộn ban nãy trở thành hư không, ánh sáng nơi đáy mắt Vân Tự Thanh chuyển động, không biết nghĩ tới cái gì.
————————————————————————————————————
Thẩm Thuần vô cùng buồn chán đi dạo trên đường Trường An.
Mạc quản gia chê hắn làm việc quá nhanh nhẹn, chuyện cả ngày thì nửa ngày đã làm xong rồi. Làm xong không có chuyện gì thì thở dài thở ngắn, than thở khiến tóc ông lại có thêm mấy sợi tóc bạc, vì thế đuổi hắn ra ngoài, bảo tự mình đi tìm một chỗ mát mẻ đi.
“Thẩm Thuần tiểu huynh đệ!” Trên vai bị người vỗ một cái, Thẩm Thuần quay đầu lại, nhìn thấy người quen.
“A! Là đại ca à!” Thẩm Thuần cười tủm tỉm chào hỏi.”Mấy ngày không gặp huynh. Huynh tên là gì nhỉ, đệ còn chưa biết!”
Lúc này, đại hán mới nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu.
“Tôi là Lưu Nhất Đao, lâu nay làm việcở Trường tiêu cục. Mấy hôm nay cậu đi đâu thế? Tìm được người rồi à? Làm việc ở đâu? Nếu không có chỗ nào để đi, đến tiêu cục chúng tôi đi!”
Lưu Nhất Đao vô cùng nhiệt tình, Thẩm Thuần cười nói: “Lưu đại ca, giờ đệ đang làm việcở Vân Phủ.”
Lưu Nhất Đao ngẩn người, “Cậu đúng là có cách. Tôi nghe nói phủ của Vân Ngự Sử không thuê người, mấy người đó đều do Vân Ngự Sử mang từ quê lên.”
“Thật vậy ư?” Thẩm Thuần kinh ngạc mở to hai mắt, “Thế thì đệ thật may mắn.”
Lưu Nhất Đao lẩm bẩm nói: “Chỉ sợ không chỉ đơn giản là may mắn thôi đâu!”
Thẩm Thuần khó hiểu nói: “Có ý gì?”
Lưu Nhất Đao cười ha ha, “Tôi nói gặp được tôi coi như cậu may mắn, đi, tôi mời cậu uống rượu!”
Thẩm Thuần cười đến mức mắt híp lại thành hình trăng khuyết.
“Hai cái chén này, đại ca uống rượu nào!” Thẩm Thuần uống đến mức mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng hồng hồng.
Mọi người trong quán rượu đều bị này thiếu niên và đại hán này hấp dẫn, quây thành hai vòng cổ vũ.
Tửu lượng của thiếu niên này quả không tệ, bên cạnh có bảy, tám vò rượu, hơn phân nửa là cậu uống.
Cái bụng nhỏ uống thành tròn vo, ra kéo búa đao chứa mười phần sát khí, hù doạ người khác. Nhưng thua cũng tương đối nhiều.
Rất nhanh, lại hết một vò.
Chưởng quầy vui vẻ ngồi bên cạnh xem cuộc chiến, bọn họ uống càng nhiều, ông kiếm được càng nhiều.
Ông là người bán rượu, cũng là cao thủ uống rượu. Nói thế này nhé, mặt càng đỏ, rượu phát tán càng nhanh, ngược lại không dễ say. Còn người từ đầu đến cuối sắc mặt bình thường, thực ra bên trong đã say tít mù.
Thiếu niên này chính là người say ở bên ngoài, trên thực tế còn ba phần thanh tỉnh, chỉ là loại rượu này có tác dụng chậm, chỉ sợ không thể tỉnh táo đến lúc cuối cùng. Còn đại hán kia mặt ngoài càng uống càng bình tĩnh, thực ra đã say tới mức không biết mình ra cái gì, chỉ sợ chén tiếp theo sẽ ngã quỵ.
Cuối cùng, đột nhiên, đại hán gục ngay xuống bàn.
Thắng bại đã phân.
“Nói là mời tôi uống rượu, sao bản thân lại say trước chứ?” Thẩm Thuần thở dài lắc đầu, lại rót một bát to.
Vân Tả nói ngàn chén không say, hiển nhiên khái niệm “chén” của hai người khác hẳn nhau.
Vân Tả cho rằng, chén là cốc sứ nho nhỏ.
Cho tới bây giờ Thẩm Thuần không bao giờ dùng cốc sứ uống rượu, hắn định nghĩa chén, là bát to…
Lấy tiền trong túi Lưu Nhất Đao, thanh toán tiền rượu, Thẩm Thuần khiêng Lưu Nhất Đao ra khỏi quán rượu.
Tuy rằng Thẩm Thuần không say hẳn, nhưng cũng hơi quay cuồng, hỏi người đi đường phương hướng đến Trường tiêu cục. Một thiếu niên gầy yếu khiêng một người đàn ông vạm vỡ trên vai, lảo đảo đi trên đường Trường An.
Đúng là một bức tranh phong cảnh có chút hoành tráng.
Thẩm Thuần nấc một cái, cảm thấy hôm nay mình thật sự uống hơi nhiều. Nguyên lai uống một chút rượu, đi đường lúc ẩn lúc hiện rất thú vị, chơi rất vui. Hôm nay không hề buồn, thế giới trước mắt nhân thành hai.
May mắn người bên cạnh nhận ra thiếu niên mặt mũi đỏ bừng này đã say không rõ, chủ động nhường đường cho cậu, chứ không dọc đường về không biết va phải bao nhiêu người, bao nhiêu thứ rồi.
Thẩm Thuần nhìn mặt đất đi tới, mỗi bước đi đều nghe thấy tiếng mặt nước trong bụng ì oạp.
Thật sự là uống nhiều…