Khoảng 10 phút sau xe dừng trước cửa tòa cao ốc, cô đứng dưới ngước nhìn lên. Đời trước cô chưa đến nơi mẹ mình làm việc, nhưng vẫn nghe đến Vera là một công ty mỹ phẩm hàng đầu trong nước. Không ngờ bây giờ đứng tại nơi đây, quả thật khí thế bức người. Hít một hơi sâu, cô thẳng lưng bước vào cửa chính. Nhưng không ngờ đi vừa đi một chút thì cô bị vấp dây giày bị lỏng, giây phút sắp hôn lên bề mặt trái đất thì bỗng cảm giác có một vòng tay to ôm cô vào lòng. Haizz đúng thật là may thật.
Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm trầm “Bé gái cháu có sao không?” Điệp Tích ngẩng đầu buộc miệng lên tiếng “Chú Ngôn, cảm ơn chú.” Đối phương nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngại “Sao cháu biết chú?”. Câu nói làm Điệp Tích bừng tỉnh, cô thật sự theo quán tính gọi không ngờ lại quên mình đang ở thời điểm 14 năm trước. Cô cười tươi trả lời “Dạ mẹ cháu chính là thư ký của chú, mẹ thường xuyên nói về chú. Cháu còn thấy chú trên tạp chí nữa.” trong lòng thầm nói “Xin lỗi, chú Ngôn làm sao cháu nỡ nói với chú mẹ thường xuyên mắng chửi chú sau lưng được chứ…hihi”
Vừa cùng đối tác bàn việc làm ăn về đến công ty lại nhìn thấy một bé gái sắp bị ngã xuống đất, anh liền chạy đến đỡ nhưng nghe cô bé gọi mình anh thấy hơi ngạc nhiên. Ngôn Thiên Minh nhìn cô nhóc 8, 9 tuổi này hơi lạ, nhưng không biết giải thích lạ ở điểm nào. Anh hỏi: “Mẹ cháu tên gì?”
-“Mẹ cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-luyen-van-phi/56004/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.