Vừa đến văn phòng Thẩm Lệ Quyên đã nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên từ phòng bên cạnh. Cô không nghĩ nhiều, mở cửa vào văn phòng mình nhưng khi vào hình ảnh cô nhìn thấy làm tự hỏi không biết mình có nhìn lầm hay không. Một người đàn ông và một đứa bé, một lớn một nhỏ vui vẻ nói cười ngồi trên sofa. Điều đáng ngạc nhiên hơn là đứa bé kia lại chính là con gái cô.
Nhanh chân chạy sang phòng bên cạnh, thấy con gái chạy đến ôm chân mình cô ngồi xuống hỏi con:
- "Sao con lại ở đây? Không phải con đang ở trường học sao?"
- "Mẹ ơi, hôm nay con chỉ có một bài kiểm tra nên được về sớm. Lại không muốn về nhà nên đến đây tìm mẹ."
-“Thì ra là vậy. Nhưng lần sau phải nhờ cô giáo gọi cho mẹ biết không”. -“Dạ con nhớ rồi. À mẹ ơi, lúc vừa rồi chú Ngôn đã dẫn con lên đây để chờ mẹ, còn đỡ con lúc con sắp ngã nữa. Mẹ ơi, hay là mình mời chú Ngôn ăn tối được không mẹ?” Điệp Tích “ngây thơ” nhìn mẹ mình.
-“Con nói gì vậy?” Thẩm Lệ Quyên ngây ngốc nhìn cô con gái của mình. Hôm nay con bé này lại nghĩ ra trò quỷ gì đây, người ta là Giám đốc đó nha. Lại còn muốn mời cơm nữa chứ, cô thật muốn tìm một xó nào đó chui vào vì con gái mình mất.
-“Tối nay tôi không có cuộc hẹn nào cả, như vậy chúng ta cùng ăn tối được chứ?” Ngôn Thiên Minh nhàn nhã lên tiếng.
Thẩm Lệ Quyên thầm nghĩ “không phải chứ, Giám đốc mở lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-luyen-van-phi/56005/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.