Đúng 9 giờ, chúng tôi trở về phòng ngủ. Cả hai đã quá mệt mỏi vì đoạn đường dài. Căn phòng của tôi vẫn y như thế trừ việc nó hơi bụi bặm. Tôi giũ sạch ra giường và mền gối. Nằm trên giường nhìn mong lung khắptrong phòng tôi tự hỏi có phải khoảng thời gian qua chỉ là một giấc mơ – một giấc mơ dài? Bởi vì cuốn tập Toán của tôi vẫn còn nằm trên bàn, mởđúng trang đang viết dở, lần cuối cùng tôi ngồi vào bàn chính là giảicái bài lượng giác đó… Ngôi nhà nguyên vẹn đến hoàn hảo!
Giờ đã là cuối thu, cái lạnh của mùa đông đang chầu chực chờ đợi. Tôi cuộn mình trong tấm chăn bông, rất ấm áp! Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình yêu nhất, an lành chưa từng có trong một thời gian dài…
Rồi tôi thấy mình lại ngồi trên Ngai Vàng. Điện chầu rộng thăm thẳmvà lộng gió. Tất cả cửa sổ kính dài đã được mở – điều này chưa từng xảyra trước đây. Những tấm rèm lụa màu vàng đang phấp phơ bay. Điện QuangMinh vẫn đẹp đẽ như mọi khi. Sàn lót đá kim sa lấp lánh. Các bức tườngvững trãi, kiên cố như không thể phá vỡ. Những hàng tượng mặc áo giáp,tay cầm gươm đứng nghiêm trang. Những cái cột điêu khắc tỉ mỉ vô số hình ảnh về lâu đài, những trận chiến, những nhân vật đã khuất trong Hoàngtộc, cả những khu phố chợ của thế kỉ trước, những lễ hội truyền thốngrực rỡ và náo nhiệt… Tôi rời mắt khỏi các phù điêu và nhìn lên trầnđiện. Nó có hình vòm, cũng ngập tràn hình điêu khắc như vậy. Chính giữalà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2882994/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.