Osakara là tên gọi của vùng đất chúng tôi đang hướng tới. Nó là mộtthị trấn nhỏ, nằm về phía Nam. Tên gọi của nó được đặt theo tên một nhàthám hiểm người Nhật. Ông chính là người đã phát hiện ra vùng đất xinhđẹp này 100 năm về trước. Nó được bao quanh bởi những dãy núi hình vòngcung nằm san sát nhau, chiếm hơn 70% diện tích là rừng rậm. Thị trấn nhỏ nơi tôi từng ở là một vùng dân cư mang bản sắc nông thôn hơn là thịthành. Tổng dân số chưa tới 500 người, sống trong những ngôi nhà cách xa nhau. Trong khu vực chỉ có 1 siêu thị bậc trung, 1 trường mẫu giáo, 1trường trung học, 1 trường phổ thông, 1 nhà hàng, 1 bệnh viện nho nhỏ và vài ba khách sạn, nhà trọ. Chí ít thì đấy là tất cả những gì tồn tại ởđó trước lúc tôi rời đi.. Chỉ trong vài năm sau khi có người khám phá ra vùng đất và đến đây định cư, rất nhiều cánh rừng bạt ngàn đã bị khaithác trái phép, nhiều loài sinh vật quý hiếm mất đi. Đó là lý do vì saonhà nước ban hành sắc lệnh bảo vệ tuyệt đối cho khu vực này. Xét chocùng, rừng Osakara là đại diện tiêu biểu cho những gì còn sót lại củathiên nhiên trên Vương quốc của tôi. Mọi thứ phát triển quá nhanh, thếgiới ngoài kia không ngừng đô thị hóa, hiện đại hóa còn vùng thung lũnglòng chão hẻo lánh này vẫn cố chấp giữ mình cách xa thời đại. Nó cứ theo đuổi nhịp sống chậm rãi thanh bình mỗi ngày, lười phát triển, lười mởrộng…
Mặc dù rừng rậm đem lại nhiều nguồn thu lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2882993/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.