Tôi và Ngạn Luật rong ruổi khắp các khu vui chơi mua sắm trong thànhphố. Anh mua cho tôi bộ tóc xù bằng ni – long đen, một cái mũ rộng vànhvà một cái “kính cú mèo”. Như vậy tôi sẽ không dễ dàng bị người khácnhận ra. Ngạn Luật cũng đeo kính râm, mặc đồ nhìn giống… bụi đời cònthêm vào vài sợi dây chuyền hình đầu lâu.
Trong chúng tôi giống như một cặp quái dị vừa chui lên từ lòng đất…(ờ mà cũng đúng, tôi và Ngạn Luật đúng là vừa chui dưới đó lên mà… ==).
-Ăn kem đi…
Anh đưa cho tôi một que kem bóc khói. Tôi nhanh tay nhận lấy và gặmngon lành. Chúng tôi ngồi xuống ghế đá trong công viên nghỉ ngơi mộtlát.
-Anh à! Tối nay mình phải đi đâu ngủ đây?
Ngạn Luạt đang liếm kem, thờ ơ đáp
-Thì em về Chánh Cung, anh về Phủ tướng!
Tôi xém nuốt luôn cái que tre đang cầm trên tay
-Không! Em không về! Chỉ mới đi được có 4 tiếng thôi mà… Đã có côngđào tẩu như vậy, ít nhất cũng đi vài ngày cho thỏa thích chứ! Hơn nữa em còn nghỉ bệnh đến hết tuần sau, giờ mà về thì cũng trốn chui trốn nhủitrong tẩm phòng… Ứ ừ, không chịu đâu. Em không về đâu! Đánh chết cũngkhông về!
Ngạn Luật cười hà hà và véo má tôi
-Em làm gì mà huýnh lên vậy? Anh đùa thôi, đương nhiên chúng ta chẳng dại gì chui đầu vào cái Cung điện đó sớm như thế!
Hú hồn, tưởng đâu sắp bị anh lôi về ấy chứ…
-Vậy thì mình sẽ vào khách sạn! Thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2882990/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.