Ngày thứ hai đầu tuần rồi cũng tới. Buổi chầu sáng diễn ra trong 4giờ đồng hồ. Tôi ngồi ngáp dài trên Ngai vàng để nghe mấy vị quan lạiđọc sớ và công văn quan trọng. Nói là quan trọng chứ thật ra chẳng có gì để mà bận tâm hết. Họ nêu vấn đề rồi đề bạt ý kiến giải quyết. Lúc nàohọ cũng có ý hay nên tôi chỉ việc nghe sau đó gật đầu. Nào là chuyện săn bắt thú rừng trái phép chưa được xử lý triệt để, chuyện tái định cư của những hộ gia đình di dời vì công trình quốc gia, chuyện ngành giáo dụccòn nhiều lỗ hỏng trong chương trình dạy, chuyện giải quyết việc làm cho sinh viên Đại Học mới ra trường, chuyện thuế vụ còn nhiều bất cập, vânvân và vân vân…
Cả khối chuyện mà tivi nhắc tới hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng,hàng năm… Sao cái gì cũng báo cáo lên vậy không biết? Nếu giải quyếtđược thì cứ im lặng mà làm… cớ sao lại đem lên hành hạ một Nữ Hoàng mới17 tuổi chưa biết cái chi chi về chính sự quốc gia. Tuy ấm ức nhưng tôikhông trách họ. Chế độ quân chủ chuyên chế là vậy mà. Vua phải là ngườilo mọi vấn đề lớn nhỏ. Cũng may mà các quan thần trong triều tương đốinhanh nhẹn tháo vác. Họ không cần phân công đã giơ tay xung phong ý kiến rồi nhận luôn trách nhiệm giải quyết. Tôi chỉ ngồi nghe và gật đầu. Ồphải, công việc của tôi là ngồi nghe rồi gật đầu-luôn luôn như vậy!!??Niềm an ủi duy nhất khiến tôi không ngủ luôn trên ghế là anh ấy! NgạnLuật có mặt đúng giờ như mọi người. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2882972/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.