Đến bệnh viện Trung ương Mỹ Viên tôi nhận được sự tiếp đón nồng hậucủa ban Giám đốc bệnh viện. Đoàn tùy tùng luôn bám sát, đảm bảo an toàntối đa cho Nữ Hoàng. Đại sảnh trong bệnh viện có một bức tranh lớn vớidòng chữ: “Tưởng nhớ công chúa Trường Thịnh Thiên Mỹ Viên” Trong tranhlà một người phụ nữ còn rất trẻ. Mái tóc bà đen dài uốn xoăn và búi lêncao. Đôi mắt sáng hiền hậu cùng vẻ mặt dịu dàng có đôi nét giống với cha tôi. Bức tranh sơn dầu giống y như thật, thậm chí còn đẹp hơn những bức ảnh ở Tây Cung và thư phòng của tôi. Tôi nán lại vài phút để ngắm cô,giám đốc bệnh viên thao thao bất tuyệt về lịch sử của bức ảnh. Ai làngười vẽ, bắt đầu và hoàn thành năm nào, được treo ở đây khi nào vân vân và vân vân…
Tiếp theo đó tôi đi thăm các khoa trong bệnh viện chỉ trừ những khuvực dành cho bệnh xã hội. Đi đến đâu tôi cũng nhận được nghi thức hànhlễ của dân chúng, máy quay phim của đài truyền hình trung ương thì không bỏ sót giây phút nào, điều này làm tôi không thoải mái lắm. Ngày hôm đó tôi đã đại diện Hoàng gia đóng góp một khoảng tiền rất lớn vào quỹ bảotrợ và giúp đỡ bệnh nhân gặp khó khăn. Sau khi tặng quà và hỏi thăm sứckhỏe các cụ già trong viện người cao tuổi, Dương Cảnh – một trong sốnhững cận vệ ưu tú nhất và cũng là đội trưởng đội cảnh vệ cấp cao –người mà gần đây tôi mới nhớ tên nhắc nhở tôi rằng sắp tới giờ về. Tôithở phào và bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2882974/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.