Mở mắt dậy sau một giấc ngủ dài, tôi thấy đầu óc mình sáo rỗng…
Tôi đang ở đâu?
Tôi là ai?
Tôi tên gì?
Theo quán tính tôi bật người ngồi dậy và phát hiện mình nằm trên mộtchiếc giường rộng kinh khủng. Trên đầu là bộ rèm giường chống muỗi xếpli màu hồng nhạt, bồng bềnh tựa như một đám mây của buổi hoàng hôn. Đấylà gam màu tôi thích nhất và cũng là thứ màu sắc mà mỗi khi nhìn thấyNgạn Luật lại chau mày, lè lưỡi rồi đến lằng nhằng: “Anh thật chẳng hiểu nổi tại sao em mê cái màu này thế chứ? Đúng là con gái, sến phải biết!” Mỗi lần nghe anh chê bai sở thích của mình tôi lại ném ngay vào ngườianh bất cứ thứ gì trong phạm vi tầm tay có thể với tới. Vậy là Ngạn Luật phải chịu thua mà lắc đầu cười: “Đã xấu như con gấu lại còn dữ hơn consư tử!”
-Quận Chúa điện hạ, Người có chuyện gì vui mà cười tươi thế ạ?
Giọng nói của ai đó làm tôi giật mình. Ra là chị hầu Vi Linh-người đã chăm sóc tôi mấy ngày qua. Chị ấy là một người ân cần và có nụ cười rất ưa nhìn. Nếu nói thật lòng thì Vi Linh là người duy nhất mà tôi cảmthấy tin tưởng và gần gũi lúc này. Chị ngồi xuống bên giường, đôi mắtđen chăm chú quan sát sắc mặt của tôi
-Công chúa vừa mới cười! Lạ thật… Người vừa cười!
Vẻ mặt thích thú thái quá của chị khiến tôi muốn cười thêm lần nữa
-Chuyện gì mà vui thế? Người không kể cho nô tì nghe được sao?
Vừa mới thấy vui chị ấy lại khiến tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/141527/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.