Cánh cửa dát vàng bật mở, một luồng sáng màu vàng tươi roi lên ngườitôi, nhấn chìm tôi trong thứ màu sắc chói lóa đó. Hết sức mạnh mẽ, tôinắm lấy cái đầm và bước một chân về phía trước. Bàn chân còn lại vẫnvương vấn phía sau… nó chần chừ cân nhắc… nó đang quyết định xem có nêntiến lên không… đó là một lựa chọn rất khó khăn vì nó hiểu, một khi đãchạm vào viên gạch đầu tiên trong căn phòng thì nó không còn đường trởra nữa…
Rồi nó cũng đã bước vào, nhẹ nhàng và cam chịu.
Gói gọn trong tầm mắt của tôi là một cái bàn dài thật dài, những cáiđầu nghiêng ngã tìm khoảnh trống từ những cái đầu khác để có thể trôngthấy tôi. Tôi bước tiếp nhiều bước nữa, từng gương mặt một hiện ra, rõràng hơn. Tiếng cánh cửa đóng lại phía sau làm tôi hoảng sợ trong chốclát nhưng không hề biểu lộ ra. Cuối cùng thì tôi cũng đã đứng cạnh bêncái ghế duy nhất còn trống ngay đầu bàn. Không có tiếng xì xào nào trong đám đông gần 50 người ở đây. Tôi không ngồi xuống vội mà dành vài giâyđể quan sát xung quanh. Điện Quang Minh làm tôi nhớ tới cái tiền sảnhlúc nãy đã đi qua nhưng nó còn rộng và hoành tráng hơn nữa. Khắp cácchân tường là những chàng hiệp sĩ đúc từ sắt đứng im. Họ có trang bị mọi thứ cần thiết từ gươm giáo đến mũ bảo vệ. Trực giác của tôi mách bảoràng tất cả hoàn toàn là tượng thôi! Nhìn khắp xung quanh và bị choánghợp bởi sự giàu có, nguy nga cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại ở một cáighế. Nó là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/141526/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.