Căn phòng tôi đang ngồi thật ảm đạm và không khí nặng quằng sự căngthẳng. Đã hơn 2 giờ sáng rồi mà tôi chưa được ngủ, nói chính xác là chưa thể ra khỏi Tây Cung. Một vụ án mạng vừa xảy ra. Người bị giết là LiêuMãn Bình, cái danh dù đã nghe nhưng thực chất tôi chưa từng gặp. Toàn bộ cung điện đang bối rối, các khách mời trong bữa tiệc cũng đang bị nhốttrong một gian phòng khác và được canh gác cẩn thận. Đến khi nào độicảnh vệ chưa lục soát kĩ càng từng ngõ ngách trong cung điện thì tức làtên sát nhân vẫn còn lẫn quẫn và như vậy chúng tôi sẽ phải tiếp tục ngồi chờ. “Đó là để đảm bảo an toàn cho Người thưa Quận Chúa Điện Hạ!” Mỗilần tôi tỏ ý muốn ra ngoài thì đều nhận được câu trả lời như thế. Trongphòng, Thủy Tú Thái Hậu đang trầm ngâm đọc sách, vẻ điềm tĩnh đángngưỡng mộ. Chú Lữ Công thì đi đi lại lại miệng liên tục lẩm bẩm, vài lần còn liếc sang nhìn tôi, ánh mắt vẫn gay gắt như trước đây.
Chốc chốc tôi lại thấy mệt mỏi phải tựa đầu vào người anh họ DĩThuật.. Anh ta ngồi xếp bằng trên sofa, dáng vẻ thoải mái tự nhiên. Cáitai nghe MP3 đang “bùm bùm chát chát” gì đó… Anh đưa cái điện thoại chotôi, cười an ủi
-Chán quá ha! Em thích chơi game không? Anh có trò đột kích phiên bản Mobile mới nhất đó!
Tôi không rành về game lắm nên thấy quá xa lạ. Như đoán được ý của tôi Dĩ Thuật nói thêm
-Thế thì chơi xây nhà hay nuôi thú đi. Cái đó hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2882955/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.