Chuyến dã ngoại của anh em tôi cuối cùng cũng kết thúc. Tôi trở vềngôi nhà thân yêu vào chiều ngày hôm sau. Bữa cơm tối bình dị diễn rakhá sơ sài vì bụng ai cũng đã đầy ấp thức ăn trên đường về rồi. Tôi rữavội bát đĩa còn Ngạn Luật thì nhăm nhi cà phê và đọc nhật báo
-Hôm nay không có tin mới nhỉ… Xem nào,… an táng thi hài của nhà Vua ở An Môn. Phải rồi, nơi an nghỉ của tất cả Hoàng thân triều Quang Minh…Và… ngày mai sẽ chính thức mở di chúc… di chúc à?
Ngạn Luật cúi sát đầu xuống tờ báo như không muốn bỏ sót một dấu câu nào…
-Di chúc có gì trong đó hả anh?
Tôi khóa vòi nước và ngoái đầu nhìn ra phòng khách
-Ngai vàng! Người thừa kế ngai vàng…
-Vậy thì chắc là Hoàng thái hậu rồi…
Anh hai ngẩn mặt lên
-Đó là theo sự suy đoán của dư luận… Chưa chắc đã đúng đâu!
-Ý anh là sao? Phụ nữ cũng được làm vua mà…
Ngạn Luật ném tờ báo sang một bên và bắt đầu trầm ngâm:
-Ừ…không có luật cấm phụ nữ làm Vua… nhưng… Ngai Vàng sẽ theo thứ tự ưu tiên. Nếu tính theo thứ tự đó thì…
Anh cười nhẹ
-…thì Hoàng thái hậu còn xa vị trí thứ 1 lắm…
-Uả? Sao lạ vậy… người ta nói là Hoàng Tộc bây giờ đơn chiếc mà, đâu còn ai trong gia phả để kế nhiệm nữa….
Anh lại cười khinh khỉnh
-À… lần đầu tiên anh phát hiện em cũng chăm đọc báo nhỉ? Người ta bảo là “đơn chiếc” chứ không nói là “trong gia phả không còn ai kế nhiệm”…Anh thấy em hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/141522/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.