Hạ Xuyên vụng trộm ôm Tiểu Đào đi, huyên náo thành gà bay chó sủa, cũng may làm ầm ĩ không lâu đã tìm được Tiểu Đào, xem như hữu kinh vô hiểm*. Thấy hắn tại kia không rên một tiếng, Lí Đắc Tuyền nổi giận, một cái tát đánh vào mông đầy thịt của hắn. Cho tới bây giờ Hạ Xuyên chưa bị đánh qua, miệng mếu máo, nhưng không có khóc ra.
hữu kinh vô hiểm* = Hoảng sợ nhưng không nguy hiểm
Vương Thị đau lòng, kéo Hạ Xuyên qua, "Mau nhận sai với cha, tỷ tỷ, tỷ phu ngươi."
Hạ Xuyên nước mắt lưng tròng, cực lực chịu đựng, mãnh liệt lắc đầu, "Không, ta không sai, vì sao Tiểu Đào phải đi về? Nơi này tốt, vì sao phải đi về chứ! Nhà chúng ta nhị tỷ ta ở đây, các ngươi đều ở, vì sao tỷ tỷ, tỷ phu không thể ở cùng chúng ta, còn có Tiểu Đào nữa?"
Vốn Vương Thị có chút luyến tiếc, thấy Hạ Xuyên như vậy càng xót xa hơn, cố vực tinh thần lên, "Ngoan, Tiểu Đào của nhà chúng ta, cũng là của nhà tỷ phu ngươi a, nãi nãi nàng đang ở thôn trang chờ đâu."
Vương Ninh Tthị kéo Hạ Xuyên lại, "Hạ Xuyên ngoan! Chờ ca ca ngươi có con, bọn họ không trở về nhà ngươi có thương tâm không?"
Mọi người đều khuyên nhủ, Hạ Xuyên vẫn như cũ không chịu, tức giận, "Ta không thích Tiểu Đào trở về!" Lập tức đi ra hậu viện, ngồi xổm dưới gốc cây đào khóc lớn lên.
Tiểu Mãn và Đại Lâm có chút khó xử, ôm Tiểu Đào, thấy nàng an ổn tại kia, một đôi mắt đen vòng vo mấy vòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577551/quyen-3-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.