Tiếng kêu đại ca thứ nhất của An Cẩm Lâm vang lên, Cốc Vũ ngẩn ra, còn tưởng là hắn gọi An Cẩm Hoa, còn có chút lo lắng có phải An Cẩm Lâm hối hận, có phải lúc đó huynh đệ hai người đối với An Cẩm Hiên bất lợi?
Mỗi tiếng sau đó càng không thích hợp, kết quả là, "Đại ca, đến cùng ngươi đi nơi nào, nhiều năm như vậy, vì sao ngươi chưa từng trở về qua...", Cốc Vũ kinh ngạc, quay đầu nhìn An Cẩm Hiên, đã thấy hắn kích động nhịn không được run run, thần sắc thật phức tạp nhìn An Cẩm Lâm.
Bỗng dưng, hắn quay đầu vội rời đi.
Đợi Cốc Vũ phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo, ở cửa kêu một tiếng Văn đại ca, "Lấy canh tỉnh rượu ra phía sau viện!"
Một mình An Cẩm Hiên sải bước đi phía trước, người đến người đi không ít. Cốc Vũ ở phía sau vội theo sát, trong lòng ngàn hồi trăm chuyển. Vì sao? An Cẩm Lâm hẳn là đứa nhỏ của kẻ thù hại Cẩm Hiên, sao có thể nhớ thương An Cẩm Hiên? Là kẻ thù lại có tình thân ràng buộc sao? Nhưng họ không phải là huynh đệ cùng cha mẹ, cảm tình có thể tốt đến đâu chứ? Về sau có phải An Cẩm Hiên càng thêm rối rắm khổ sở không? Bất quá nhìn bộ dáng An Cẩm Lâm, thật là có chút xót xa. Chẳng lẽ đã nhìn ra chút gì cố ý thử? Nói như vậy chẳng phải là tâm cơ thâm trầm, An Cẩm Hiên ở trong cuộc không thấy mình có nên nhắc nhở không?
Dọc theo đường đi đầu Cốc Vũ không biết vòng vo bao nhiêu ý niệm, nhưng nghĩ không rõ.
Rốt cục, An Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577550/quyen-3-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.