Việc này Tiểu Mãn còn chưa biết, nàng bị Tiểu Hà kéo đi ra ngoài, đi vòng vòng có thể thấy thôn trang, cảm thấy này con đường này xa lạ chưa từng đi qua.
Tiểu Mãn nhìn Tiểu Hà cười trộm vẻ mặt kỳ quái, "Ngươi cười cái gì, trời lạnh như vậy còn kéo ta đi, cũng không kêu Cốc Vũ, nàng nhưng là ngốc không được..." Tiểu Mãn cũng không biết vì sao mình muốn nói chuyện.
Qua một cầu gỗ nhỏ, vào đông nước trong sông nhỏ rất đầy, trong suốt thấy tận đáy, đá cuội từng viên từng viên bên bờ sông. Tiểu Mãn và Tiểu Hà đi tới đi lui quanh những viênđá, nhìn rất thuận mắt, nhặt lên thấy đá trơn láng còn để lại hơi lạnh, lại không muốn vứt bỏ, nắm ở trong tay rất nhanh liền ấm lên theo nhiệt độ của bàn tay. Rồi lại lang thang đến rừng đào, "Bây giờ đâu còn hoa nữa, cũng đáng cho ngươi đi ngây người đi dạo?"
Tiểu Hà không nói, mỉm cười kéo Tiểu Mãn nhìn, lúc này quả thật không còn cánh hoa nào, nhưng cả rừng đào tựa hồ có chút bất đồng, không biết đã bao nhiêu năm, tàn cây xoè rất rộng, người đi qua dễ bị quẹt trúng. Tiểu Hà như rất quen thuộc nơi này, "Gốc cây già này nở hoa rất đẹp, chỉ là quả không nhiều lắm, muốn hái cũng khó, cây rất cao, dễ té, nhưng có thể dùng sào trúc ở phía dưới chọt, vì quả đào thôn trang ăn không hết nên không có nhiều người để ý."
Đi tới chút nữa mắt Tiểu Mãn sáng ngời, "Tiểu Hà mau nhìn, nơi này có bàn đu dây..."
Không phải là bàn đu dây thường thấy, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577452/quyen-2-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.