Chương trước
Chương sau
Tiếng khóc lớn làm kinh động Lí Hà Thị, Cốc Vũ chạy tới vội ôm Cần Nhi về nhà, lại bảo Văn Thị giúp đỡ trông coi mấy đứa nhỏ, nàng phải đi qua Trần Vĩnh Ngọc kêu Lí Đắc Tuyền, Giang hai người về mới được, sau đó lại đi gọi Lí Lão Đầu.
Đi trên đường thôn, gió lạnh thổi ý nghĩ thanh tỉnh hơn nhiều, Cốc Vũ thầm nghĩ may mắn Tiểu Mãn không ở nhà, bằng không có phải khổ sở hơn không? Lát sau nàng lại cảm thấy mình lo nhiều quá, như vậy cũng vừa tốt, nếu có người tốt không chừng nương sẽ động tâm, không biết sẽ sinh bao nhiêu chi tiết, kết thúc như vậy là tốt nhất.
Sau khi tiểu cô cô lập gia đình tính tình thay đổi, đại khái là lúc làm cô nương Lí Hà Thị quá mức lợi hại, luôn bắt chẹt, còn có Nhị cô cô cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, bình thường đâu cho Linh Nga đường sống, hơn nữa việc hôn nhân không thuận lợi mới dưỡng thành tính tình khúm núm, hiện tại làm đương gia cũng có chút uy nghiêm nói một không hai.
Lúc này chuyện để nàng phanh phui là tốt nhất, bằng không nhị cô cô bọn họ không biết muốn kiêu ngạo cho tới khi nào. Lại nói cho dù bên Cốc Vũ biết nhị cô cô và Trần Thị bọn họ tính kế, chắc chắn các nàng sẽ chối phắt không chừng còn trả đũa, đến lúc đó có lý cũng không nói được, dù sao mẹ chồng con dâu luôn ngăn cách một tầng, huống chi mẹ chồng là Lí Hà Thị.
Lí Lão Đầu đang chơi cờ ở nhà Lão Thiết Đầu, vừa uống trà nóng vừa nói chuyện, Lão Thiết Đầu nói Lí Lão Đầu không nên nhìn lại sự khổ cực lúc trước, hạnh phúc cuối đời nhiều hơn mình, mắt thấy nhà lão nhị, lão tam đều phát đạt, nhà lão tam còn người đọc sách, về sau sẽ đi vào trong thành, ở thôn trang có ai dám coi thường đâu. Lí Lão Đầu ngoài miệng nói đó là phúc phận con cháu, còn không phải mình có mệnh lao lực, nhưng trong lòng vui rạo rực.
Vừa vặn lúc này Cốc Vũ đến kêu, Lí Lão Đầu có chút lưu luyến, "Chuyện gì a?"
Việc xấu trong nhà không thể nói ra, Cốc Vũ tận lực cười bình tĩnh nói, "Gia gia, nhị cô cô đến nhà, tiểu cô cô vốn chuẩn bị trở về nhà, này vừa vặn gặp ở nhà, muốn kêu ngài trở về một chút."
Lão Thiết Đầu chậc chậc hâm mộ, "Trai gái đểu tốt, mau trở về đi thôi, lão già kia!"
Lí Lão Đầu hắc hắc cười không đáp lời, theo Cốc Vũ trở về. Cốc Vũ có chút bồn chồn, nhìn nếp nhăn hằn sâu trên mặt Lí Lão Đầu, hiện tại giãn ra, đợi lát nữa chắc chắn lại vì chuyện của nhị cô cô nhíu lại. Cốc Vũ có chút không đành lòng, kéo tay Lí Lão Đầu, "Gia gia, ân, ngươi nói muốn là mỗi ngày hòa thuận mĩ mãn thật tốt."
"Ngươi còn nhỏ, sẽ có ngày chịu khổ, nhưng có  ngày khổ mới có ngày lành có phải không?"
Cốc Vũ thầm mắng chính mình khờ không biết khuyên giải người, cũng không nhất định có thể khuyên giải được, nàng ngửa đầu: "Gia gia, dù có chuyện gì, chúng ta đều ở đây."
Vài bước đường rất nhanh về đến nhà, trong viện ầm ĩ hỗn loạn. Lí Lão Đầu vừa thấy liền thay đổi sắc mặt sải bước đi vào, Cốc Vũ hung hăng thở dài một hơi.
Linh Nga vương nước mắt, cắn môi, nhưng nửa điểm cũng không thoái nhượng, bên kia Ngọc Nga và Trần Thị tuy nói chuyện lớn tiếng nhưng không che đấu được có chút chột dạ.
Trần Thị quả nhiên đem chuyện chối không còn một mảnh, "Nương, sự việc này cũng không có gì, ta thấy Tiểu Mãn lớn như vậy, nhị tỷ còn nói bên kia có người trong sạch, nên cùng Tam tẩu nói, nếu không được thì tính tiếp, cũng không có gì đúng không?"
Ngọc Nga nắm chặt lời này, đồng ý, "Nương, nhìn ngài lo lắng kìa, tam tẩu bên kia nếu không vừa ý chúng ta không sao, chỉ là tiếc co hộ người trong sạch đúng không?"
Ra vẻ làm người tốt chọc Linh Nga cười lạnh một tiếng, "Người trong sạch! Ngươi còn có mặt mũi trước mặt nương nói là người trong sạch! Nương, ngươi có biết người trong sạch là cái dạng gì sao? Chính là đông gia của nhị tỷ! Tuổi đủ vượt qua ngài, kiếm tiền người chết có ai không biết, phòng thứ ba chỉ còn lại có nửa cái mạng, đang hấp hối, nhiều phụ nữ đã chết không minh bạch, ngay cả một đứa con cũng không có còn nói là người trong sạch, nếu Tiểu Mãn đi qua chính là phòng thứ tư. Đây là người trong sạch đó!"
Trần Thị thấy không giấu được, bắt đầu khoe mã, "Linh Nga, nói cũng không thể nói lung tung, sao nhị tỷ ngươi sẽ giới thiệu người như vậy cho Tiểu Mãn chứ? Chuyện mất nhân tính này làm không được a."
Lí Hà Thị cũng lên tiếng, "Linh Nga, không biết rõ ràng không cần nói bậy, chuyện này không thể xảy ra đúng không?"
Hứa Thị và Vương Thị đứng đó ngây ngẩn cả người, vốn muón nói rõ ràng với các nàng, nào ngờ tính kế đến trên đầu con gái mình, trái tim Vương Thị băng giá.
Lí Đắc Tuyền hung hăng nhìn chằm chằm Ngọc Nga, "Nhị tỷ, ngươi nói có phải Linh Nga nói thật không?"
Ngọc Nga ấp úng, trong lòng thầm kêu khổ, Trần Thị là người không đáng tin cậy, lúc này làm bộ như không biết, sao mình có thể phủi sạch sẽ đây, chột dạ nói, "Kia... Sao có thể chứ?"
Linh Nga nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, "Nhị tỷ, trước kia ngươi không như vậy, ngươi luôn nói làm người phải kiên cường đúng không? Nhưng ngươi nhiều năm như vậy, mỗi lần ngươi trở về là bị người ghét, lại tính kế đến đầu cháu gái ruột của mình? Vừa rồi nếu không do ta phanh phui, các ngươi còn muốn thế nào? Một lần lại một lần đổi trắng thay đen hay di hoa tiếp mộc, để Tiểu Mãn lên kiệu hoa khóc đến chết cũng không có người biết!"
Ngọc Nga chưa từng nghĩ tới Linh Nga sẽ kể tội mình, nghĩ trước kia mình luôn che chở nàng, giận đến khó thở, nhất thời mạnh miệng, "Có gì không tốt? Ngoại trừ tuổi lớn một chút, còn biết thương người đâu, gia sản nhiều như vậy còn không là của mình, ngươi xem ta mấy năm nay rơi vào hoàn cành nào?" Nói xong nghĩ tới cuộc sống của mình mấy năm nay mà xót xa, muốn khóc nhưng không khóc được.
Lí Đắc Tuyền giận phát run, chỉ vào Ngọc Nga, "Nương, ngươi cũng thấy, tốt, tốt..."
Lí Hà Thị ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể tưởng được kết quả như vậy, khuê nữ thứ hai biết làm cho người thương miệng lại ngọt, bình thường có chủ ý, ngoài trừ cần giúp đỡ cũng không có gì khác không tốt, nào ngờ không tim không phổi, nàng bắt đầu cong ngực kể lể.
Hứa Thị nhìn không được, "Ta vốn không muốn lên tiếng, ngươi nói ngày qua không tốt? Chẳng lẽ lúc cả nhà Tuyền trở về tốt lắm sao? Thật vất vả mới sống khá hơn, ngươi cả ngày về nhà mẹ đẻ khuấy động còn chưa đủ sao? Vài thứ kia đa phần đều do Linh Nga và mọi người hiếu kính, ngươi nhìn xiêm y trên người ngươi này, là vải nương Cốc Vũ đưa nương. Sợ ngươi sĩ diện mới không trực tiếp cho ngươi, mỗi lần không phải đưa này nọ cho nương sao? Bây giờ thì tốt rồi, mặc xiêm y người ta đưa lại đi tính kế con gái người ta."
Ngọc Nga sửng sốt, mấy thứ này nàng thực không nghĩ nhiều như vậy, luôn nghe lời Trần Thị nói bên kia tuy phát đạt nhưng trong nhà không được chút gì, ngay cả một cái phòng rách cũng không ra vân vân, bây giờ nghe những lời này vừa thẹn vừa mắc cỡ, còn có thể trách ai được? Tin sai người rồi sao? Nếu trong lòng mình không có quỷ cũng không cần như thế.
Lí Đắc Tuyền trong lòng rét run, muốn nói gì nhưng không nên lời. Lí Lão Đầu vỗ bàn, Lí Hà Thị không ngừng kể lể, "Ngọc Nga, ngươi về sau đừng trở về đây nữa."
Lời này có chút nặng, Lí Lão Đầu râu tóc bạc phơ run run, nhưng ánh mắt kiên quyết, "Lí gia chúng ta không có khuê nữ như vậy!"
Đến bước này Ngọc Nga mới có chút hối hận, "Cha, nương, ta biết sai lầm rồi, không còn có lần tới ..."
Vô luận nàng nói thế nào, đến cùng vẫn không lay chuyển được ai. Linh Nga ở một bên khóc, nhưng không có nửa lời khuyên can, Hứa Thị, Vương Thị bị thương thấu tim, cũng theo nàng. Trương thị và Trần Thị chính là xem náo nhiệt, càng không quản.
Ngọc Nga thấy Trần Thị ở một bên như không dính líu tới mình, "Ngươi phủi sạch sẽ, đừng tưởng rằng mình làm gì không có người biết, nếu không do ngươi, ta lâm vào cảnh ngày hôm nay sao."
Trần Thị trốn một bên coi như không nghe thấy, "Nương, không quan hệ gì với ta."
Linh Nga trừng mắt liếc nàng một cái, "Nương, ngươi cho là con dâu hiền, lúc ta thành thân không phải do nàng giúp đỡ thu xếp sao, lúc trước Triệu gia bên kia đưa toàn bộ chân giò lợn, bên này nói như thế nào, để mình mua cho tươi mới! Cuối cùng đổi thành gỗ, nhiều năm như vậy ta đều ngượng ngùng nói, nhà người ta không có bạc khổ nói không nên lời mới dùng gỗ, còn đây bạc đi nơi nào rồi? Còn không phải bị ngươi nuốt vào bụng, muốn người không biết trừ khi mình đừng làm! Tự cho rằng mình sạch sẽ, nếu ngươi không dính vào chuyện Tiểu Mãn, sao cứ thần bí lẩm nhẩm, lúc này không là vì chia bạc không đều mới gây gổ sao? Nhanh như vậy ngươi đã quên mất không còn một mảnh!"
Nghe như vậy, Lí Hà Thị ngậm bồ hòn, chỉ biết khóc, nàng dâu không ra nàng dâu, khuê nữ không ra khuê nữ, bình thường cảm thấy hai người này tốt nhất, một người là khuê nữ mình yêu thích nhất, một người là nàng dâu mình vừa lòng nhất, thế nhưng làm ra chuyện như vậy.
Lí Đắc Hà đang ở bên ngoài, nghe nói nhà mình có chuyện hoang mang rối loạn chạy về nhà, vừa vặn nghe thấy những lời cuối cùng này, xông tới cho Trần Thị hai bạt tai, rống to một câu, "Ngươi còn không biết xấu hổ ngồi ở đây!"
Trần Thị vốn ỷ vào nhà mẹ đẻ của mình gần, thường thường hay làm ầm ĩ muốn về nhà mẹ đẻ, đều do Lí Đắc Hà đón nàng trở về. Lần này chuyện lớn như vậy, nàng nghĩ ở bên cạnh sợ không qua được, cũng may Lí Đắc Hà nàng ăn hiếp được, không bằng về nhà mẹ đẻ tránh nạn, chờ thêm một thời gian hắn tự nhiên sẽ đi đón về.
Nghĩ như vậy, Trần Thị bụm mặt bắt lấy cớ bị đánh khóc lớn lên, "Tốt, tốt... Ở bên này làm sống làm chết còn đánh ta! Ngày qua không nổi nữa!" Nói xong cũng không thu thập, bụm mặt vội vàng trở về nhà mẹ đẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.