Trước khi trở Trấn Giang với bà ngoại, Thời Tư Nghiên vẫn phải tới bệnh viện gặp Tần Thanh một chuyến. Lần này đi không biết là nhận được tin lành hay dữ.
Tới bệnh viện số 1 Giang Thành, hỏi qua y tá thì được biết Tần Thanh đang hội chẩn bên khoa cấp cứu rồi. Tần Thanh cũng chu đáo, dặn dò y tá trước để Thời Tư Nghiên vào phòng làm việc của cô chờ trước.
Ngồi trong căn phòng toàn màu trắng, cô nhìn quanh một hồi mà không khỏi cảm thán “ Đúng là nơi này không thuộc về mình”
Năm đó Thời Tư Nghiên học đông y bởi vì Thời gia mấy đời làm nghề này, ở khắp Trấn Giang ai cũng biết bệnh viên đông y nhà họ Thời, mà không phải riêng gì người Trấn Giang, mà người nơi khác cũng đều biết tới.
Bà ngoại cô nhiều lần muốn cô trở về kế thừa gia nghiệp, nhưng lần nào cũng bị cô lấy đủ mọi lý do để từ chối.
Ngồi đợi một lúc thì Tần Thanh cũng đã hội chẩn xong. Cô mang theo vẻ mệt mỏi đi vào phòng mình, hướng thẳng tới chỗ Thời Tư Nghiên ngồi xuống, dựa hết người vào bạn mình “ Mình bị quá tải rồi huhuhu”
Thời Tư Nghiên làm vẻ thương xót, xoa xoa vai bạn mình “ Thanh Thanh tội nghiệp của mình”
Tiện tay, Tần Thanh xoa xoa cái bụng phẳng lỳ của Thời Tư Nghiên “ Ây da, cái bụng này, liệu lần này có động tĩnh gì không đây”
Đẩy Tần Thanh ngồi thẳng dậy, lại tự đưa tay xoa xoa bụng mình “ Mình thấy im ắng lắm”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-thuong/3390330/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.