Phòng bệnh lặng đi một chốc, anh là bệnh nhân thì làm sao ôm cô được. Ôn Sơ xoay người, một tay đặt lên bụng, khẽ nói: “Không cần đâu, em không sao, lát nữa sẽ ngủ được thôi.”
“Nhưng anh lại không ngủ được.” Cố Trình đáp, “Em nằm xa anh quá.”
Mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt vương trên gối, Ôn Sơ khẽ lẩm bẩm: “Xa gì mà xa, vừa rồi chính anh bảo em nằm bên này còn gì.”
Cố Trình khẽ nhướn mày, nhắm mắt trong bóng tối. Anh cắn răng chịu đựng cơn đau nơi vai và những cơn choáng thoáng qua, dạ dày trống rỗng nhưng không tài nào ăn nổi thứ gì.
Lần này dù có đau thế nào, Ôn Sơ cũng không xoay người nữa, nhưng vẫn không tránh khỏi những cử động rất nhỏ. Ngoài mùi thuốc khử trùng và thuốc men, trong không khí còn vương mùi gỗ trầm dìu dịu, quyện vào nhau.
Hễ nhắm mắt lại, trong đầu cô lại là hình ảnh anh ôm chặt lấy mình, cùng vết máu nhỏ xuống từng giọt.
Cô vô thức đưa tay chạm vào miếng ngọc ấm áp trước ngực, cơn đau ở bụng lại âm ỉ lan rộng. Hình ảnh đồng nghiệp bị va đập ngất trên mặt đất thoáng vụt qua trong đầu, khiến dòng suy nghĩ càng trở nên rối bời. Trong khoảnh khắc lơ đãng ấy, cô lại trở mình.
“Ôn Sơ.”
Giọng người đàn ông lại vang lên, trong bóng tối thấp trầm, vương vài phần mệt mỏi và cơn buồn ngủ: “Không ôm em, anh ngủ không được.”
Mặt Ôn Sơ tái nhợt, đầu ngón tay lạnh ngắt, trùm chăn vẫn chẳng ấm hơn là bao. Không biết là do thời tiết hay do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-the-ban-tiet-bach-thai/4097634/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.