Lên xe, Tịch Ninh khởi động động cơ. Ôn Sơ đặt cây nạng bên cạnh, quay đầu nhìn nhánh cây ngoài cửa sổ, bàn tay đặt lên phần kim loại cứng lạnh của chiếc nạng
Tịch Ninh liếc thấy Tề Viện đang đi đến bên xe của Cố Trình, khoanh tay đứng đó nói chuyện. Cố Trình kéo cửa kính xe lên, rồi nổ máy. Tề Viện tháo kính râm, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông trong xe.
Tịch Ninh thu ánh mắt, khẽ gọi: “Ôn Sơ.”
“Ừm?” Giọng Ôn Sơ vang lên từ ghế sau.
Tịch Ninh rẽ sang một con đường khác, chạy về phía lối vào cao tốc, chậm rãi nói: “Nếu Cố Trình thật sự ở bên Tề Viện, cậu đừng buồn, phải bước tiếp về phía trước.”
Ôn Sơ ngẩng mắt, giọng dịu dàng nhưng bình tĩnh: “Tớ không sao đâu.”
“Không sao thì tốt.”
“Chuyện tình cảm chẳng có gì to tát cả, mất đi cũng không chết được. Nhưng nếu không có tiền, mới thật sự là chết đấy.” Tịch Ninh nói bằng vốn kinh nghiệm mình đã tích luỹ.
Ôn Sơ chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Mấy ngày nay, cô thỉnh thoảng nhớ lại bốn năm qua, khi ở cạnh Tề Viện thì như bị ép uống thuốc độc, mà quay về bên Cố Trình thì lại ngọt ngào như mật. Nhưng chỉ cần nghĩ tới sự tốt đẹp anh dành cho Tề Viện, vị ngọt kia liền nhạt đi, xen lẫn cả độc dược. Nghĩ lại mới thấy, ở bên Cố Trình, cô chưa bao giờ được ưu ái, cái loại ưu ái mà anh sẽ nâng cô lên, rồi nhìn Tề Viện bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Cô chưa từng có được.
Một kẻ thế thân thì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-the-ban-tiet-bach-thai/4097587/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.