Đêm đó, Ôn Sơ khó ngủ, trở mình mãi trên chiếc giường sofa. Một phần vì vết thương ở vai, một phần vì chân đi lại bất tiện, cô chỉ có thể giữ nguyên một tư thế.
Đúng lúc ấy, điện thoại reo. Cô cầm lên xem, là tin nhắn từ Cố Trình.
Cố Trình: [Sáng mai anh qua đón em đến Tinh Diệu.]
Giữa đêm khuya, nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Sơ mím chặt môi, gõ trả lời: [Không cần, Tịch Ninh đưa tôi đi. Hợp đồng kết thúc rồi, chúng ta không còn liên quan gì nữa.]
Cố Trình: [Không thể cho anh thêm một cơ hội sao?]
Ôn Sơ: [Thật ra đến bây giờ tôi vẫn không hiểu. Nếu anh đã thích Tề Viện như thế, tại sao không chờ thêm một chút, đợi đến lúc cô ta chia tay. Cô ta với Phương Di xung đột bao nhiêu năm nay, tình cảm đâu có vững chắc, lúc đó chẳng phải anh càng có cơ hội hơn sao?]
Bên kia, Cố Trình vừa vào nhà. Nửa tháng nay anh chưa về đây, từ ngày Ôn Sơ rời khỏi căn hộ này, anh luôn ở lại công ty. Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi hương hoa dành dành, trên bàn là cuốn tạp chí cô đang đọc dở, trên sofa còn vắt chiếc khăn choàng của cô. Anh ngồi xuống sofa, cầm cuốn tạp chí kia lên.
Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào. Anh thấy tin nhắn cô gửi, lặng lẽ nhìn vài giây, rồi nhấn nút giữ để gửi tin nhắn thoại.
Cố Trình: “Anh không hề thích cô ta đến mức đó.”
Ôn Sơ đáp lại: [Thế sao việc anh làm lại chẳng giống thế chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-the-ban-tiet-bach-thai/4097588/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.