Mưa rơi lộp bộp trên mui xe, thỉnh thoảng có cành cây quét qua thân xe, trong cơn cuồng phong mưa bão, đèn xe hắt lên ánh sáng mờ thấp. Cố Trình lắng nghe những âm thanh ồn ào bên ngoài, Ôn Sơ gọi tới, anh nghe một lúc rồi đặt điện thoại xuống, bàn tay đặt trên đùi, cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ, gân xanh nơi cánh tay hiện lên vô cùng rõ ràng.
Chú Trần liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, khẽ thở dài: “Cố thiếu, có những lời cậu trả lời quá thẳng thắn, e rằng cii Ôn sẽ không chịu nổi.”
Cố Trình dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những cành cây chao đảo trong gió mưa: “Tôi không muốn tiếp tục lừa dối cô ấy nữa. Mỗi lần thấy ánh mắt ngây thơ của cô ấy, tôi lại không chịu nổi.”
Chú Trần bất lực: “Thế nhưng cậu vẫn muốn níu giữ.”
“Muốn.”
Chú Trần hạ giọng: “Vậy hà tất phải khổ như vậy.”
Câu nói rơi vào tai Cố Trình, anh không đáp lại.
Trong cơn mưa gió, ở tầng cao cảm giác lại càng rõ rệt. Ôn Sơ lặng lẽ nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, cô úp ngược điện thoại trên bàn. Trên lầu vang lên tiếng mở cửa, Tịch Ninh đi dép lê xuống, tiện tay bật đèn phòng khách. Đèn chùm hình thoi chiếu ánh sáng dịu xuống, cô vừa đi vừa hỏi: “Tối nay cậu muốn ăn gì? Trong tủ lạnh còn ít đồ, hay là nấu cháo nhé.”
Ôn Sơ khẽ lau khóe mắt, quay đầu lại nói: “Được, còn cậu, cũng ăn cháo với tớ chứ?”
Tịch Ninh mở tủ lạnh: “Ừ, ăn cùng cậu chứ sao. Tớ cũng chẳng giỏi nấu mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-the-ban-tiet-bach-thai/4097585/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.