“A Thất, ta xin lỗi.” Kỷ Chinh trở về gặp Điền Thất, đôi mắt đã hơi đỏ hoe.
Điền Thất nhìn thấy má phải của Kỷ Chinh sưng đỏ, dấu năm ngón tay in hằn trên khuôn mặt, nàng nhất thời cảm thấy bàng hoàng lo lắng: “Đây là… Hoàng thượng ra tay đ.á.n.h ngươi sao?”
Kỷ Chinh không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn ngồi phịch xuống, cúi gằm đầu: “Hoàng huynh đã biết rồi.”
Điền Thất hổ thẹn khôn cùng: “Thật sự xin lỗi, đều tại ta mà hại ngươi ra nông nỗi này. Ngươi có muốn bôi chút kim sang d.ư.ợ.c không?”
Kỷ Chinh lắc đầu: “Không sao. Ta không hề hối hận, chỉ hận rằng không thể sớm giúp ngươi đào thoát. Hiện giờ cửa thành đã bị giới nghiêm, ta không cách nào đưa ngươi ra ngoài. Hoàng huynh hắn lại lấy mẫu phi của ta ra để áp chế, không cho phép ta và ngươi tiếp tục có mối liên hệ.”
“Mẫu phi của ngươi? Người không phải đã…”
“Đã qua đời thì sao chứ, ngay cả người đã khuất hắn cũng không buông tha!” Nói đoạn, khóe môi Kỷ Chinh nhếch lên một nụ cười trào phúng, trong đôi mắt lại giăng lên một tầng khói mù u ám.
Điền Thất lập tức hiểu ra mọi chuyện: “Thế thì không được. Ta sẽ tự mình trở về cung. Tuyệt đối không thể để ngươi vì ta mà chịu liên lụy nặng nề như vậy.”
Kỷ Chinh thống khổ nhắm nghiền mắt: “A Thất, ngươi phải hiểu, ta có thể vì ngươi mà bất chấp mọi thứ, nhưng mẫu phi của ta... Người là tôn nghiêm cuối cùng của ta.”
“Ta hiểu, ta hiểu rồi.” Điền Thất vội vàng ngắt lời hắn: “Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999357/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.