Điền Thất ra khỏi tiệm Bảo Hòa, bởi vì tâm sự nặng nề nên nàng vừa đi vừa cúi gằm đầu. Vì thế, nàng thiếu chút nữa đã đụng thẳng vào người Kỷ Hành.
May mà nàng kịp thời dừng lại. Nàng ngẩng đầu thấy được Hoàng thượng, liền vội vàng lui về phía sau hai bước, khom lưng thi lễ: “Hoàng thượng vạn tuế.”
Kỷ Hành không có phản ứng, hắn không biết bản thân phải phản ứng như thế nào. Hắn từng cho rằng Điền Thất đã trở thành quá khứ. Hắn đã đuổi Điền Thất đi, rốt cuộc không gặp lại người này nữa, chuyện này xem như bỏ qua. Từ nay về sau, Điền Thất cũng chỉ là một dấu vết hơi hoang đường xuất hiện thoáng qua trong cuộc đời hắn mà thôi. Cái dấu vết này sẽ bị hắn quét vào góc khuất của ký ức, cùng vùi lấp với những chuyện cũ mà hắn không muốn nhớ đến khác, sẽ không bao giờ được nhắc đến, cũng không cần nhớ tới.
Nào ngờ, hôm nay đột nhiên gặp lại, lại khiến cho toàn bộ kế hoạch đó của hắn nhất thời bể nát, hóa thành tro bụi.
Tuy rằng bề ngoài Kỷ Hành vẫn duy trì sự trấn định, nhưng cảm xúc trong lòng hắn lại tăng vọt lên như thủy triều dâng, liên miên không dứt, cuồn cuộn mãnh liệt, điên cuồng vỗ vào bờ đê lý trí mà hắn dày công đúc thành.
Thì ra sự lãng quên kia, chẳng hề là quên đi, mà là tích lũy nhớ mong.
Tích lũy đến một trình độ nhất định, thì vừa chạm vào sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Kỷ Hành không nói chuyện. Hắn có thể nói cái gì? Chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999341/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.