🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe đến cái tên "Tiểu Ái", cả người Diệp Thừa Huân cứng đờ như khúc gỗ. Cậu siết chặt nắm tay mình, đến nỗi các khớp tay nổi lên trắng bệch. Ánh mắt lo sốt vó nhìn về phía Dương Dịch Xuyên, âm thầm cầu nguyện trong lòng: "Đừng nói... Mày mà nói là tao chết chắc."

Dương Dịch Xuyên liếc xéo Diệp Thừa Huân, thấy vẻ mặt tái mét của cậu ta liền cười hắt ra một hơi đầy vẻ đắc ý. Rồi cậu lại nhìn vào màn hình điện thoại, Phó Thiên Ái vẫn còn chưa hết hoảng hốt. Khóe môi cậu dù đau rát vẫn vì nỗi phấn khích trong lòng quá lớn mà cong lên, nhưng cũng cảm thấy hơi có lỗi vì làm cô lo lắng. Cậu cười cười, thản nhiên nói:

"Em bị té thôi... Không có gì đâu."

Phó Thiên Ái cau mày nhìn cậu. Dương Dịch Xuyên tưởng cô là con ngốc sao? Mặt mũi bầm tím hết cả kia, rõ ràng là bị người ta đánh, không lo tìm thuốc thoa cho tan máu bầm lại gọi điện cho cô cười cười nói nói làm như mong nhớ cô lắm không bằng.

Trong lòng Phó Thiên Ái đột nhiên có dự cảm không tốt khiến cô giật mình, mở to mắt nhìn chằm chằm Dương Dịch Xuyên, "Lẽ nào người đánh Dịch Xuyên là.." Cô cắn chặt môi mình, cả người run lên, "Em ấy biết chuyện của mình với người đó sao?"

Mọi biểu cảm giật mình, hoảng hốt của Phó Thiên Ái đều bị Dương Dịch Xuyên thu hết vào tầm mắt. Cậu khẽ nâng mắt nhìn sang Diệp Thừa Huân, thấy cậu ta vẫn đang đứng như trời trồng, mặt mày tái mét mà chỉ muốn bật cười thành tiếng.

Dương Dịch Xuyên giả vờ lơ đãng hỏi: "Mà chị có biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ngày gì?" Phó Thiên Ái mím môi hỏi lại. Tim cô đập thình thịch vì hồi hộp.

"Thì sinh nhật của Diệp Thừa Huân, con trai của dì Nghiên với chú Thành, bạn

cùng lớp 11 của chúng ta đó!"

"Ồ... Chị không nhớ lắm!" Phó Thiên Ái cố gắng nở một nụ cười tươi, nhưng khóe mắt đã hơi nhăn lại. Làm sao cô có thể quên được ngày này? Ngày mà cô đã từng mong chờ, từng chuẩn bị, cũng từng cố gắng chôn vùi, nhưng nó cứ mãi dây dưa đeo bám cô, giống như một vết sẹo không muốn lành, khi nhớ đến lại nhói lên âm ỉ.



Dương Dịch Xuyên nhìn bộ dạng giả vờ thờ ơ của Phó Thiên Ái thì biết chắc Diệp Thừa Huân đã làm cái gì đó xấu xa lắm mới khiến một người lành tính như chị họ này của cậu ghét bỏ đến nỗi không muốn nhớ mặt.

Dương Dịch Xuyên nhướng mày, cố tình kéo dài giọng nói: "Sao lại không nhớ được, nhà ngoại của cậu ấy còn là hàng xóm với nhà nội chị mà." " Cậu ta cố tình nhắc đến mối quan hệ giữa hai người, muốn xem phản ứng của Phó Thiên Ái sẽ như thế nào.

"Vậy à... Chị không nhớ, chị sắp phải lên trường rồi!" Phó Thiên Ái cúi đầu, che giấu sự lúng túng của mình. Cô cố gắng tìm một chủ đề khác để chuyển hướng câu chuyện, tránh phải đối diện với ánh mắt soi xét của Dương Dịch Xuyên.

Dương Dịch Xuyên đã đạt được mục đích của mình, đương nhiên biết điều không làm khó Phó Thiên Ái nữa, "Thôi... Không làm phiền chị nữa, hôm nào trở về lại đón chị đến thành phố A chơi nha!"

"Ừm..." Phó Thiên Ái gật đầu, giọng nói có phần run rẩy. Cúp máy xong, cô đưa tay lên vuốt ngực mình, trong lòng đầy lo lắng. Dương Dịch Xuyên rõ ràng là đã biết điều gì đó rồi.

Khi chắc chắc đầu dây bên kia đã được ngắt kết nối, ánh mắt Diệp Thừa Huân mới trở về với bộ dạng sắc bén thường ngày. Cậu nhìn chằm chằm Dương Dịch Xuyên, gằn giọng hỏi:

"Mày có ý gì?"

"Diệp Thừa Huân!" Dương Dịch Xuyên cười hắt ra một hơi. Bàn tay chống xuống mặt sàn khoang khoái đứng lên. Cậu đến bên cạnh Diệp Thừa Huân, đắc ý khoác tay qua vai cậu ta, hằng giọng nói, "Mày thích chị tao, tao cũng thích chị mày... Đã chí hướng lớn gặp nhau sao phải làm khó đối phương vậy hå?"

Diệp Thừa Huân cau mày, nhìn cái bộ mặt gian xảo của Dương Dịch Xuyên mà chỉ muốn đấm cho nó một phát. Thật sự nó biết hết, mà làm sao nó biết được chuyện giữa mình với Tiểu Ái? Bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, nó mà bô bô cái miệng lên thì Tiểu Ái đến mặt cũng không cho mình nhìn.

Diệp Thừa Huân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, vẫn còn chưa nghĩ ra đổi sách nào để bịt miệng Dương Dịch Xuyên thì cậu ta đã lên tiếng nói trước.

"Chúng ta có thể hợp tác mà!" Dương Dịch Xuyên nhếch miệng cười, ánh mắt đầy tính toán, "Tao giúp mày theo đuổi Tiểu Ái. Mày đừng làm phiền tao dỗ Tiểu Uyên nữa... Ok không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.