Nghe đến cái tên "Tiểu Ái", cả người Diệp Thừa Huân cứng đờ như khúc gỗ. Cậu siết chặt nắm tay mình, đến nỗi các khớp tay nổi lên trắng bệch. Ánh mắt lo sốt vó nhìn về phía Dương Dịch Xuyên, âm thầm cầu nguyện trong lòng: "Đừng nói... Mày mà nói là tao chết chắc." 
Dương Dịch Xuyên liếc xéo Diệp Thừa Huân, thấy vẻ mặt tái mét của cậu ta liền cười hắt ra một hơi đầy vẻ đắc ý. Rồi cậu lại nhìn vào màn hình điện thoại, Phó Thiên Ái vẫn còn chưa hết hoảng hốt. Khóe môi cậu dù đau rát vẫn vì nỗi phấn khích trong lòng quá lớn mà cong lên, nhưng cũng cảm thấy hơi có lỗi vì làm cô lo lắng. Cậu cười cười, thản nhiên nói: 
"Em bị té thôi... Không có gì đâu." 
Phó Thiên Ái cau mày nhìn cậu. Dương Dịch Xuyên tưởng cô là con ngốc sao? Mặt mũi bầm tím hết cả kia, rõ ràng là bị người ta đánh, không lo tìm thuốc thoa cho tan máu bầm lại gọi điện cho cô cười cười nói nói làm như mong nhớ cô lắm không bằng. 
Trong lòng Phó Thiên Ái đột nhiên có dự cảm không tốt khiến cô giật mình, mở to mắt nhìn chằm chằm Dương Dịch Xuyên, "Lẽ nào người đánh Dịch Xuyên là.." Cô cắn chặt môi mình, cả người run lên, "Em ấy biết chuyện của mình với người đó sao?" 
Mọi biểu cảm giật mình, hoảng hốt của Phó Thiên Ái đều bị Dương Dịch Xuyên thu hết vào tầm mắt. Cậu khẽ nâng mắt nhìn sang Diệp Thừa Huân, thấy cậu ta vẫn đang đứng như trời trồng, mặt mày tái mét 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3744797/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.