🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Đúng vậy. Phó Thiên Ái, chị họ của anh và em." Dương Dịch Phong gật đầu cái rụp, chắc chắc khẳng định.

Dương Dịch Xuyên cảm thấy lỗ tai của mình bị lùng bùng, đầu óc hỗn loạn như một mớ bòng bong. Trên đời còn có chuyện đáng sợ như vậy mà cậu không biết! Diệp Thừa Huân vậy mà dám đánh chủ ý lên người chị họ của cậu! Cậu vẫn không thể tin được những gì mình vừa nghe, ngờ vực hỏi lại:

"Thông tin xác thực không?"

"Vô cùng xác thực." Dương Dịch Phong tặc lưỡi không hài lòng. Thằng bé nghĩ nhìn mặt mình uy tín như thế này, có phải dạng nhiều chuyện ăn không nói có đâu mà còn bị nghi ngờ!

"Hồi em đến thành phố C chơi đó anh nhớ không?" Dương Dịch Phong ngẩng đầu nhìn Dương Dịch Xuyên, vừa hỏi vừa kể lại những chuyện mình đã chứng kiến được, "Tối đó em không ngủ được, ra ban công hóng gió một chút, thì thấy chị Tiểu Ái đang lôi lôi kéo kéo với một thằng con trai ở dưới nhà... Em định la lên, thì khuôn mặt quen thuộc của anh Thừa Huân đập vào mắt em, em cũng giật mình muốn lòi cả tròng mắt luôn đó!"

Dương Dịch Xuyên càng nghe mi tâm càng nhíu chặt, nhìn Dương Dịch Phong hắng giọng hỏi: "Sao mày không nói sớm?"

Dương Dịch Phong nhún vai, giọng điệu vô cùng thờ ơ trả lời: "Có ai hỏi đâu mà nói!""Mà sao hai người họ lại quen biết nhau?"

"Chưa già mà lẫn hả? Năm trước cậu với mợ ra nước ngoài, gửi chị ấy cho nhà mình, chị ấy còn cùng đi học một lớp với anh mà."

Đầu óc Dương Dịch Xuyên lúc này mới thông hiểu tất cả. Cậu nghiến răng, bực mình đến nỗi mắc chửi thề: "Má nó... Tiểu Ái mới bao nhiêu tuổi chứ, thằng cầm thú."

"Anh mà nói được ai? Chẳng phải anh cũng..." Dương Dịch Phong kéo dài giọng, để ngỏ một câu hỏi đầy ẩn ý, khóe miệng nhếch lên một cách đầy mỉa mai.

"Bốp!" Bàn tay to lớn lần nữa giáng xuống đầu thằng bé. Dương Dịch Xuyên cau mày, ra vẻ đường hoàng nói:

"Khác nhau hoàn toàn nha mày... Tiểu Uyên trưởng thành rồi. Còn Tiểu Ái mới có 17, 17 thôi đó..."

"Mấy tháng nữa là 18 rồi!" Dương Dịch Phong xoa xoa đầu mình. Ánh mắt ấm ức liếc xéo Dương Dịch Xuyên, bĩu môi lẩm bẩm.

Mặc dù trong lòng Dương Dịch Xuyên cũng không dễ chịu gì, nếu như lời Dương Dịch Phong nói là thật, thì Diệp Thừa Huân phải lén lút với Phó Thiên Ái còn trước cả cậu với Diệp Lâm Uyên. Cảm giác khi biết thằng bạn thân muốn làm anh rể của mình khiến cậu vừa tức giận vừa bực bội.



Nhưng rồi khóe môi Dương Dịch Xuyên bất giác cong lên một nụ cười đắc ý, điểm yếu chí mạng của Diệp Thừa Huân lại dễ dàng bị cậu nắm thóp như vậy. Rõ ràng là ông trời cũng đang giúp cậu dỗ dành Diệp Lâm Uyên.

Trời vừa hửng sáng, Dương Dịch Xuyên hớn ha hớn hở trở về phòng mình. Cửa vừa khép lại, cậu cười gian xảo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thừa Huân, giọng điệu gợi đòn hỏi:

"Diệp Thừa Huân! Mày biết đêm qua tao cùng Tiểu Uyên đã làm gì không?"

Sắc mặt Diệp Thừa Huân trở nên u ám. Cậu nghiến răng, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Chưa kịp tìm Dương Dịch Xuyên để tính sổ, thằng chó này đã tự tìm đến tận nơi. Má nó chứ!

Dương Dịch Xuyên thản nhiên quan sát vẻ mặt khó coi của Diệp Thừa Huân, rồi cười khẩy:

"Không chừng tháng sau mày sẽ được lên chức cậu đó!"

"Con chó này!" Diệp Thừa Huân gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu vì bị chọc tức. Không kìm chế được nữa, cậu lao tới, đấm thẳng vào mặt Dương Dịch Xuyên.

Chưa dừng lại ở đó, Diệp Thừa Huân còn túm lấy cổ áo cậu ta, quật mạnh xuống sàn. Cả quá trình Dương Dịch Xuyên đều không hề phản kháng.

Đến khi, cả người nằm vật ra mặt sàn, khóe môi rơm rớm máu, sườn mặt nóng rát ê ẩm. Dương Dịch Xuyên mới từ từ ngồi dậy, nhìn Diệp Thừa Huân cười hắt ra một hơi đầy đắc ý, "Ha..."

Cảm giác tức giận và khó hiểu xen kẽ nhau trong lòng Diệp Thừa Huân. Cậu nhìn Dương Dịch Xuyên, không hiểu nổi tại sao thằng này lại còn có thể cười được. Cậu đánh mạnh quá, chạm dây nào của nó rồi phải không?

Dương Dịch Xuyên vừa cười vừa nhìn Diệp Thừa Huân đầy khiêu khích. Cậu rút điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn call video với ảnh đại diện một cô gái. Khi người bên kia bắt máy, cậu quay đầu nhìn vào màn hình điện thoại, khẽ cười, vui vẻ nói:

"Tiểu Ái, lâu rồi không gặp chị." Khi chào hỏi, cậu còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ "Tiểu Ái" cố tình để Diệp Thừa Huân phải nghe thật rõ.

Phó Thiên Ái còn định hỏi Dương Dịch Xuyên gọi mình vì chuyện gì, thì nhìn thấy gương mặt bầm dập, khóe môi dính máu của cậu. Cô giật mình, lo lắng hỏi:

"Dịch Xuyên, mặt em bị sao vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.