Diệp Lâm Uyên cứng người, nhìn chằm chằm Dương Dịch Xuyên, cô tức muốn nghẹn họng. Thằng nhóc này sao có thể không có một chút điệu bộ thương hoa, tiếc ngọc nào của đàn ông như vậy? Mà nó cũng có phải đàn ông đâu... Một thằng trẩu tre mới lớn...
"Ai dô... Dương Dịch Xuyên..." Trong lúc hai người còn đang đấu mắt, chửi nhau bằng suy nghĩ, thì không biết từ đâu nhảy ra một đám người, chắn ngang đường đi của bọn họ. Một tên có vẻ là cầm đầu, trông cũng trạc tuổi Dương Dịch Xuyên, với vẻ mặt đầy khiêu khích, túm lấy đầu xe của cậu, cười khẩy, mỉa mai hỏi: "Hiếm có nha, chở em gái đi dạo à?"
Dương Dịch Xuyên cau mày, khó chịu hất tay tên đó ra khỏi xe mình, thấp giọng nói:
"Thành Ngự... Hôm nay tao không rảnh chơi với mày."
Thành Ngự nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung của mình, khớp tay nổi lên cuồn cuộn. Hắn cười lạnh, giọng nói đầy sát khí:
"Nhưng tao thì tới tìm mày để chơi đó."
Vừa dứt lời, Thành Ngự ra hiệu cho đám đàn em xông lên. Dương Dịch Xuyên nhanh chóng nhảy khỏi xe, đã sẵn sàng tư thế đánh trả. Nhưng trước khi cậu kịp hành động, đám người kia đã lao tới, túm lấy Diệp Lâm Uyên. Cô giật mình, hoảng hốt gọi tên cậu, "Dịch Xuyên..."
"Buông chị ấy ra." Dương Dịch Xuyên gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận. Ánh nhìn của cậu đảo quanh Diệp Lâm Uyên, nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
"Chị?" Thành Ngự đè giọng ngạc nhiên hỏi, rồi hắn lại bật cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3727816/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.