Lách qua những ngôi nhà san sát nhau trên đường, Dương Dịch Xuyên và Diệp Lâm Uyên không ngừng thay đổi hướng di chuyển. Đến dưới chân cầu vượt cắt ngang hai tiểu khu mà Dương gia và Diệp Gia đang ở, hai người mới cắt đuôi được đám người Thành Ngự.
Cả hai cùng dừng lại, tựa lưng vào chân cầu thở hỗn hển. Tim đập thình thịch như trống trận, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả quần áo nhưng Dương Dịch Xuyên và Diệp Lâm Uyên lại nhìn nhau cười sảng khoái.
"Haha... Có sợ không?" Dương Dịch Xuyên đưa tay lên vuốt mái tóc ướt đẫm của Diệp Lâm Uyên, cười hỏi.
"Không!" Diệp Lâm Uyên lắc đầu, cô cười, vẻ mặt đầy thích thú, "Có chút cảm giác thanh xuân ấy... Dù là đã qua cái độ tuổi nghịch ngợm, nổi loạn rồi."
"Ý chị nói em trẻ trâu?" Dương Dịch Xuyên híp mắt nhìn cô, giọng nói trầm xuống.
Diệp Lâm Uyên nhún vai, cười đầy ẩn ý nói, "Là em tự nghĩ như vậy nha!" Cô có chửi ai đâu, là người ta tự chửi mình mà, cô không có chút tội lỗi nào cả... A Di Đà Phật.
"A..." Diệp Lâm Uyên ngồi thụp xuống mặt đường, đôi chân cô bủn rủn. Cái cảm giác tê dại lan tỏa khắp bắp chân, làm cô không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ có thể dùng tay đấm nhẹ vào chân mình để tìm lại cảm giác.
Dương Dịch Xuyên thở hắt ra một hơi, cậu ngồi xuống bên cạnh Diệp Lâm Uyên, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô. Dù sao chuyện hôm nay cũng là tại cậu, mà cô mới rơi vào hoàn cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3727817/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.