Sân trường vắng hoe, có mỗi Trần Mục Dương cùng Tô Cách.
Tô Cách kéo hành lý với balo rách nát soạt soạt trên mặt đất.
“Trần Mục Dương, anh có về nhà đón Tết không?"
“Có.”
Cậu cảm thấy mình hỏi ngu ghê, năm mới đương nhiên phải về nhà, chứ đi đâu được?
“Anh là người thành phố H à?”
“Ừ.”
“Thật là tốt, không cần phải ngồi xe khách, có thể về thường xuyên.” Tô Cách vô cùng hâm mộ nói.
Anh không phản hồi.
Hai người đi tới trước cổng ký túc xá, cửa sắt đóng chặt, ngay cả bác gái quản lý cũng không thấy, bên trong tối om.
“Không phải chứ…” Tô Cách nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, không biết nên làm gì.
“Bây giờ cậu tính sao?” Trần Mục Dương hỏi.
“Không thể ở đây thì đến phim trường vậy, dù sao mai cũng phải quay mà.” Tô Cáhc nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ ra cách hay
Anh cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Đầu heo của cậu chỉ tư duy đến thế hả?”
“Tôi không phải đồ đầu heo!” Ai thích bị nói thế chứ!
“Cậu có chìa khóa không? Đến phim trường? Thật mệt cậu tư duy.”
“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ ở khách sạn, tôi lại không có nhiều tiền như thế.” Tô Cách thật sự hết xách.
“Đi thôi.” Trần Mục Dương xoay người, Tô Cách cũng kéo túi theo sau.
Ngồi trên xe, cậu hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Nhà tôi.”
“Hả? Nhà anh?! Không được đâu!” Có người nhà ở đấy, cậu đến làm gì, sẽ chỉ khiến quan hệ giữa hai người càng thêm mâkp mờ
“Tôi thuê nhà ở riêng.” Trần Mục Dương như đọc vị được đối phương, thản nhiên nói.
“Ồ, ra là thế.” Tô Cách đúng là hơi lung lay, nhưng chỉ có một mình Trần Mục Dương, vậy thì chẳng phải nói là hai người sẽ ở cùng nhau sao? Nghĩ vậy, mặt cậu không nhịn được đỏ bừng.
Trần Mục Dương thoáng nhìn qua gương mặt đỏ hơn cà chua của người kia, nhiu mày: “Trong đầu cậu đang nghĩ cái thứ vớ vẩn gì vậy?”
“Sao anh biết tôi nghĩ vớ vẩn chứ?” Lời của Tô Cách vừa thốt ra, làm như thừa nhận suy nghĩ của cậu hơi lệch lạc thật.
Anh đỗ xe, trực tiếp dẫn Tô Cách vào thang máy lên nhà.
Vì chứng minh lòng dạ của mình, cậu khó xử nói: “Thật ra anh không cần nhiệt tình như này đâu! Tôi có thể thuê khách sạn, ở nhà anh thì phiền quá…”
“Cậu có tiền?”
“Anh… anh cho tôi mượn một ít?” Tô Cách cẩn thận hỏi.
“Tôi nghèo kiết.” Trần Mục Dương chắc như đinh đóng cột, không có tí thành ý nào.
Có xe hơi, còn ở chung cư cao cấp, có trời mới tin anh nghèo! Nhưng Tô Cách cũng không dám phản biệt, trước mặt ai đó, cậu luôn hèn thế đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]