Trần Mục Dương tắm xong đi ra, nhìn Tô Cách ngồi một mình trên sopha cười ngu liền ném khăn mặt trên đầu vào người cậu, không kiên nhẫn nói: “Cười ngu gì, đi tắm đi!”
Câu cần khăn mặt, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng.”
Sau đó đứng dậy đi tắm.
“Trần Mục Dương, nhà anh có phòng cho khách không?” Tô Cách quay đầu hỏi.
“Không có.” Anh mở TV, đầu không thèm quay lại nói.
Vừa nãy cậu nhìn thấy có một phòng để không mà, không phải phòng cho khách thì là cái quỷ gì? Tô Cách đem lời sắp phun ra liền nuốt trở lại, cầm khăn mặt đi vào phòng tắm anh vừa sử dụng.
Lần này cậu mới có cơ hội nhìn kỹ căn phòng này hơn, đèn hơi tối, đồ dùng toàn là những thứ trông vô cùng đơn giản nhưng chắc hẳn rất đắt tiền, vì cậu thấy chất lượng của chúng đều khá cao cấp. Đặc biệt trên tường còn lắp cái TV siêu khủng, phòng ngủ đã có một cái, vì sao còn lắp trong này làm gì? Tô Cách cảm thấy anh đúng là thích đốt tiền.
Tắm xong đi ra, Tô Cách phát hiện Trần Mục Dương đang ngồi xem TV.
Kinh hoàng nhìn Trần Mục Dương, cậu cứ đứng đó không dám tới gần.
Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây!”
Tô Cách chậm rãi đi qua: “Để làm gì?”
Trần Mục Dương đưa tay ra, cậu vội vàng rụt người lại, nửa ngã xuống giường: “Anh, anh đừng có làm gì đó! Mai chúng ta còn phải quay phim!”
Anh cười lạnh: “Em nghĩ anh và em làm gì?”
“Em…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-gia-thanh-that/3094424/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.