Chương trước
Chương sau
Bà Tô bị lời của chồng mình làm cho sững lại, nhìn Tô Cách thật lâu mà không nói gì.

Tô Cách nghĩ: “Mẹ, nếu không còn gì để nói thì con đi đây, con nghĩ mẹ cũng chẳng muốn gặp con đâu.”

Thấy cậu xoay người, bà Tô liền vội vàng nói: “Khó khăn lắm mới về nhà một lần, cơm cũng không muốn ăn à?”

Tô Cách dừng bước. Bà vẫn còn chưa chấp nhận sự thật, nhưng không có cách nào rút lại, cắn chặt răng nói: “Vẫn là ở lại ăn với bố mẹ bữa cơm đi.”

“Nhưng Trần Mục Dương đang đợi con.” Ở cạnh anh lâu như thế, cậu đã sớm học được bài một tấc tiến thêm một bước, không có tí liêm sỉ.

Bà Tô nghĩ rồi hạ quyết tâm nói: “Vậy con gọi nó đến đi.”

Nhưng bà vẫn không cam lòng, nói thêm một câu: “Mẹ rất muốn xem người đàn ông lừa mất con mẹ là dạng người gì.”

“Mẹ!” Tô Cách nhíu mày, cao giọng kêu, nhưng nét tươi cười trên mặt lại không dừng được. Mẹ bảo cậu gọi Trần Mục Dương đến ăn cơm tức là bà đã thử chấp nhận chuyện của hai người.

Cậu gọi sang, đối phương im lặng một chút rồi đồng ý.

Tô Cách an vị ngồi trên ghế sopha, vừa nói chuyện với bố vừa đợi Trần Mục Dương đến. Bà Tô đang bận rộn trong bếp, dù sao lâu lắm rồi con trai mới về, bà vẫn mong có thể nấu cho cậu một bữa cơm thật ngon.

Đợi khoảng nửa tiếng thì chuông cửa vang tiếng, Tô Cách bật người nhanh chân đi mở cửa.

Bên ngoài đúng là Trần Mục Dương, trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ.

Tô Cách líu lưỡi: “Anh mua cả đống đồ làm gì?”

Trần Mục Dương khinh bỉ: “Lần đầu tiên đến nhà em, chẳng lẽ anh đi tay không à?”

Tô Cách nghĩ đúng là phải có phép tắc như thế, con dâu lần đầu đến ra mắt nhà bố mẹ vợ đều sẽ mang theo quà, đây mới là tôn trọng.

Nghĩ vậy, trong lòng lại ngọt ngào, nhận quà cáp từ tay anh lại bị né đi: “Mấy thứ này rất nặng.”

Vào trong nhà, người đầu tiên gặp mặt là ông Tô. Trần Mục Dương thấy ông lập tức cười tươi rói, Tô Cách chắc chắn nụ cười này cậu còn chưa được gặp mấy lần.

“Con chào chú, con là Trần Mục Dương.”

Ông Tô cười ngốc: “Ồ, là bạn học của Tiểu Cách nhà chú sao?”

Tô Cách lập tức đáp: “Không ạ, đây là bạn của con ạ.”

“Ồ, bạn à, đều giống nhau mà!” Ông Tô nhiệt tình nói.

Nói rồi ông không để ý cả hai nữa, quay về bộ phim hoạt hình đang xem.

Tô Cách có chút xấu hổ, cậu chưa từng kể về gia đình của mình, xoa ót nói: “Bố của em… bị bệnh… bây giờ đầu óc không được minh mẫn lắm, sẽ quên rất nhiều thứ… Đôi khi ngay cả em cũng không nhớ…”

Trần Mục Dương gật đầu, không bình luận.

Bấy giờ bà Tô mới từ bếp đi ra, thấy Trần Mục Dương, suýt nữa không cầm nổi xẻng múc cơm.

Đứa nhỏ này cũng quá đẹp trai đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.