Tô Cách nhớ tới nỗi buồn hôm nay mình phải chịu, lòng lại càng không phục, anh không cho em càng làm, nên cậu giãy dụa mạnh hơn.
Trần Mục Dương đặt cằm lên trán cậu, cất giọng trầm thấp: “Đừng quậy nữa, anh sẽ nói em nghe…”
Tô Cách lập tức dừng lại, Trần Mục Dương im lặng một chút, nói tiếp: “Tất cả những chuyện em muốn biết, anh đều nói hết.”
Cậu lẳng lặng nằm trong ngực anh, gì cũng đáp, mà anh thì bắt đầu chậm rãi: “Ba tháng trước biến mất, xin lỗi em, là do xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên phải nghỉ ngơi, anh không muốn em lo lắng nên mới giấu.”
“Sự cố gì cơ?” Tô Cách lập tức căng thẳng thốt lên.
“Tai nạn xe.” Trần Mục Dương nói: “Không sao, chỉ gãy xương chân trái, gãy ngón tay, phải nằm giường bệnh ba tháng.”
Tô Cách không bị ngốc, lập tức nhớ chân trái đi lại không bình thường của anh: “Cho nên chân anh kỳ cục là vì lý do này?”
“… Đúng vậy.” Vốn Trần Mục Dương muốn giấu nhẹm, mong bản thân sẽ bảo vệ cậu, cho dù có là giới giải trí hỗn loạn vẫn sẽ phát triển đơn thuần. Nhưng lại quên rằng đối phương không thể lúc nào cũng trong tầm mắt mình, nên dạy cậu cách bảo vệ bản thân mới là tốt nhất.
Tô Cách giãy người, kéo ống quần chân trái của anh lên, đập vào mắt là một vết sẹo rất sâu, xấu xí, chỉ nhìn thôi đã đau biết bao nhiêu. Vậy mà cho đến bây giờ đều không để ý, chẳng trách anh cứ mặc quần dài suốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-gia-thanh-that/2484880/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.