Chương trước
Chương sau
Tô Cách nhớ tới nỗi buồn hôm nay mình phải chịu, lòng lại càng không phục, anh không cho em càng làm, nên cậu giãy dụa mạnh hơn.

Trần Mục Dương đặt cằm lên trán cậu, cất giọng trầm thấp: “Đừng quậy nữa, anh sẽ nói em nghe…”

Tô Cách lập tức dừng lại, Trần Mục Dương im lặng một chút, nói tiếp: “Tất cả những chuyện em muốn biết, anh đều nói hết.”

Cậu lẳng lặng nằm trong ngực anh, gì cũng đáp, mà anh thì bắt đầu chậm rãi: “Ba tháng trước biến mất, xin lỗi em, là do xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên phải nghỉ ngơi, anh không muốn em lo lắng nên mới giấu.”

“Sự cố gì cơ?” Tô Cách lập tức căng thẳng thốt lên.

“Tai nạn xe.” Trần Mục Dương nói: “Không sao, chỉ gãy xương chân trái, gãy ngón tay, phải nằm giường bệnh ba tháng.”

Tô Cách không bị ngốc, lập tức nhớ chân trái đi lại không bình thường của anh: “Cho nên chân anh kỳ cục là vì lý do này?”

“… Đúng vậy.” Vốn Trần Mục Dương muốn giấu nhẹm, mong bản thân sẽ bảo vệ cậu, cho dù có là giới giải trí hỗn loạn vẫn sẽ phát triển đơn thuần. Nhưng lại quên rằng đối phương không thể lúc nào cũng trong tầm mắt mình, nên dạy cậu cách bảo vệ bản thân mới là tốt nhất.

Tô Cách giãy người, kéo ống quần chân trái của anh lên, đập vào mắt là một vết sẹo rất sâu, xấu xí, chỉ nhìn thôi đã đau biết bao nhiêu. Vậy mà cho đến bây giờ đều không để ý, chẳng trách anh cứ mặc quần dài suốt.

“Sao lại không nói sớm hơn hả?” Cậu nhẹ nhàng sờ lên vết thương, mũi cay cay: “Bây giờ còn đau không?”

Anh đặt tay lên tay cậu, thản nhiên nói: “Không đau.”

Tô Cách ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của người kia: “Chỉ cần có em ở cạnh, anh sẽ không đau.”

Tô Cách nhào vào lòng Trần Mục Dương, mặt dán lên ngực anh nói: “Sao em có thể rời xa anh được, em mãi mãi sẽ không làm thế. Em xin lỗi, Trần Mục Dương…”

Trần Mục Dương cảm thấy ngực mình phập phồng, nâng mặt cậu lên, quả nhiên người kia nước mắt lưng tròng. Thật ra đây là cảnh anh không muốn nhìn nhất, nên mới lựa chọn ôm hết về bản thân.

Anh xoa mặt cậu, nhẹ nhàng lau nước mặt: “Đúng là dễ khóc như con gái, phụ lòng chờ mong.”

Tô Cách tức giận đấm ngực anh rồi mạnh mẽ lau mặt: “Nước mắt của em đều là dành cho anh, thế mà anh chẳng biết ơn chút nào…”

Trần Mục Dương vỗ đầu Tô Cách: “Được rồi, anh biết ơn được chưa? Trước đây anh sợ nhất em biết sẽ đau lòng, nhưng sự đã vậy, em có buồn thì cũng chẳng thay đổi được. Ngược lại làm anh đau lòng.”

Tô Cách chọc chọc ngực Trần Mục Dương: “Cho nên anh muốn giải nghệ cũng là vì vụ tai nạn này?”

Cậu biết tính chất vô cùng nghiêm trọng, anh còn phải nghỉ ngơi ba tháng, nhất định chưa hồi phục hoàn toàn. Tuy bình thường đi lại không nhìn ra điểm khác thường, nhưng gặp người tinh mắt sẽ nhận ra ngay.

Huống chi khi diễn xuất sẽ rất nhiều cảnh quay khó, nếu xử lý không khéo còn khiến tình trạng chuyển xấu.

Trần Mục Dương ngừng một chốc liền nói: “Chỉ là một lý do thôi.”

Trên thực tế, việc khiến anh quyết tâm giải nghệ chính là khi đón Tô Cách xuất viện bị paparazzi bắt được. Anh nhận ra nếu họ đều là tiêu điểm trong mắt đại chúng, thì tình cảm này sẽ bị lên án, mãi mãi bị người đời đánh giá.

Đây không phải mong muốn của anh, hơn nữa Tô Cách có thể không chịu nổi áp lực. Tô Cách thích diễn xuất, anh không thể bắt ép cậu lựa chọn, chỉ cần Tô Cách có thể làm việc mình thích, thì anh sẵn sàng buông tay một số chuyện.

Trong khoảng thời gian này Trần Mục Dương dần đổi hướng sang lĩnh vực anh theo đuổi từ đầu, thành lập công ty đầu tư, tiêu hết khoản tiền tích góp, trước mắt đang ở giai đoạn khởi nghiệp nên có chút vất vả.

“Là vì scandal của chúng ta ư?” Tô Cách rất thông minh lập tức đoán được lý do còn lại.

Trần Mục Dương không đáp.

“Nếu là thế, em không thể để anh rút luo một mình, em cũng…”

Trần Mục Dương che miệng cậu: “Anh không muốn nghe em nói vậy? Em thích diễn xuất, nên anh mong em vẫn có thể làm điều mình thích.”

“Nhưng em cũng muốn được ở bên anh, em thích diễn xuất, nhưng quan trọng hơn cả là em yêu anh.” Tô Cách nói ra lời trong lòng.

Đôi mắt sâu thẳm của Trần Mục Dương dán Tô Cách. Anh vẫn nghĩ rằng cậu rất đơn giản, không rành chuyện đời, giống một đứa trẻ ngốc nghếch, nhưng giờ anh đã thấy mặt khác của cậu. Trên thực tế, cậu còn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.

“Không…” Anh lắc đầu: “Anh hi vọng em có thể làm được tất cả những điều mà em thích.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.