Chương trước
Chương sau
Sáng sớm Tô Cách đã bị mẹ kéo đi mua thực phẩm, vì mua đồ ở chợ sáng thì sẽ tươi hơn nên bà Tô đã dậy từ rất sớm, nấu đồ ăn sáng rồi đi.

Mãi mới được nghỉ hè, còn không phải đi quay phim, bắt Tô Cách dậy đúng là khó hơn lên trời, nhưng bà vẫn có cách.

Cậu ngáp ngáp đi sau mẹ, mặt cũng không rửa, vừa ngáp vừa xách một đống túi.

Bà Tô vội vàng mua bán, cò kè mặc cả, Tô Cách đi qua, không cẩn thận đụng phải một cô gái trẻ: “Xin lỗi bạn”.

Cô gái nhìn Tô Cách, trong mắt có chút nghi ngờ, lại không dám tin, nhìn thật lâu mới cẩn thận hỏi: “Anh… anh có phải là Tô Cách không?”

Cậu chân chừ một chút rồi phủ nhận: “Tôi không phải Tô Cách, xin lỗi bạn nhận lầm người rồi.”

Đang nói thì bà Tô đã gọi: “Tô Cách, con đi mau lên!”

“Anh chính là Tô Cách!” Mắt cô sáng lên: “Em thật sự rất hâm mộ anh, còn cả Trần Mục Dương nữa! Anh có thể ký tên cho em được không? À không! Có thể chụp ảnh được không ạ?”

Tô Cách bị giữ chặt tay, lắc đến rụng rời.

Cô vẫn chưa vừa lòng, lớn tiếng gọi bạn bè: “Các cậu! Tô Cách ở đây! Tô Cách này!”

Có ba cô gái đứng ở gần đó nghe tiếng liền chạy tới, Tô Cách vừa thấy không ổn liền quay đầu muốn chạy, giãy giục tránh đi.

“Tô Cách! Anh đừng chạy mà!” Cô hô to tên cậu, đuổi theo.

Tô Cách chạy chối chết, người kia vẫn kông bỏ cuộc, như thể nếu không theo được cậu thì sẽ không cam lòng.

Thật sự hết cách, Tô Cách phải trốn sau đuôi xe, nhìn đám con gái chạy qua mới thở dốc. Bấy giờ cửa sổ chiếc xe Tô Cách đang núp chợt kéo xuống, cậu né một chút rồi chuẩn bị xách túi đi.

Chợt nghe thấy có người kêu mình từ đằng sau: “Tô Cách?”

Cậu quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên khá đoan trang, gương mặt mang theo ý cười ôn hòa, cậu chưa từng gặp người này.

Bà đi lên, hỏi cậu: “Cháu có phải là Tô Cách không?”

“Vâng, cho hỏi cô là ai ạ?”

Người phụ nữ cười nhạt, nhưng không trả lời câu hỏi, cậu liền thấy nụ cười của người kia trở nên chói mắt, rồi thấy vài bóng người lờ mờ.

Sau đó cậu bất tỉnh nhân sự.

Bà Tô mặc cả một lúc mới mua được một con gà mái, định hầm canh bồi bổ cho con trai. Vừa quay đầu đã không thấy người đâu.

Bà đi vài bước nhìn xung quanh, vẫn không có bóng dáng.

Còn tưởng Tô Cách đã về trước, bà lải nhải vài câu, xách gà về. Về đến nhà chỉ thấy mình ông Tô ngồi xem TV liền hỏi con trai đâu.

Ông Tô lắc đầu.

Bà Tô vẫn không cam tâm nhìn xung quanh, thầm nghĩ có phải là cậu lén đi gặp Trần Mục Dương hay không mới nấu đồ ăn rồi đi làm.

Còn lại mình ông Tô, vợ vừa đi chưa được bao lâu thì chuông cửa vang, vội chạy ra mở cửa.

Trần Mục Dương đứng bên ngoài, mỉm cười: “Con chào chú.”

“Cậu là?” Ông Tô đã sớm quên mất anh rồi.

“Con là Trần Mục Dương, bạn của Tô Cách.” Trần Mục Dương biết trí nhớ của ông không tốt, liền giới thiệu lại bản thân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.