Chương trước
Chương sau
Người kia đi rồi, Tô Cách nằm im nửa ngày mới ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng mình bị nhốt, không quá lớn, nhưng đầy đủ đồ dùng, có vẻ đã rất lâu không có ai ở nên bám một lớp bụi.

Người nọ nói có thể Trần Mục Dương đã bị đánh lạc hướng tới thành phố J, như vậy trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tìm được cậu, nên phải tự mình cứu mình thôi.

Cũng may giờ chỉ còn mình cậu, bây giờ có thể nghĩ cách cởi trói rồi tính tiếp.

————

Lậu Phong vốn đang có việc ở thành phố B liền gọi điện hẹn gặp Trần Mục Dương.

“Sao rồi, có tin của Tô Cách chưa?” Lậu Phong tiếp tục nói: “Tôi vừa mới nói người tìm lại, tín hiệu điện thoại của Tô Cách đang ở gần thành phố J, hay là không phải thành phố B mà là thành phố J?”

Trần Mục Dương đột nhiên mở mắt: “Không… chắc chắn còn ở thành phố B.”

“Hở?”

“Mẹ tôi không thể một mình hành động, còn một người nữa.” Trần Mục Dương đảo mắt: “Hẳn là Giang Vũ.”

“Giang Vũ?” Lậu Phong có chút ấn tượng: “Đối thủ một mất một còn từ nhỏ với cậu á?”

Trần Mục Dương gật đầu: “Giang Vũ nhất định sẽ đoán được tôi không thấy Tô Cách, sau đó sử dụng hệ thống định vị trên điện thoại. Bây giờ điện thoại sẽ không còn trên người em ấy, đi về thành phố B cũng là cho tôi gợi ý đây là trò mèo của mẹ tôi. Còn đi về thành phố J cũng là để dời đi lực chú ý.”

Lậu Phong gật đầu, cảm thấy Trần Mục Dương nói cũng có lý.

“Thế phải làm sao đây? Thành phố B lớn như vậy, biết mẹ cậu giấu người ở xó xỉnh nào, sao tìm được?”

“Rất đơn giản.” Trần Mục Dương mỉm cười: “Giang Vũ cũng có thể lường trước tôi phát hiện mẹ mình là chủ mưu, nhất định sẽ tìm người.”

“Chẳng lẽ ở chỗ mẹ cậu?”

“Không, hẳn là nhà của tôi.”

“Hả?” Lậu Phong giật mình, cẩn thận nghĩ, nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên mấy cậu đúng là cùng một kiểu người mà!”

“Anh nói bậy gì vậy?” Trần Mục Dương nhíu mày.

“Có thể nghĩ ra được biện pháp như thế, quả nhiên là địch thủ một mất một còn từ bé. Cho cậu tìm khắp mọi nơi, cuối cùng lại giấu Tô Cách ở chính địa bàn của cậu, vậy không phải là muốn khiến cậu phát ói sao?” Lậu Phong lắc đầu.

“Đáng tiếc tôi sẽ không cho cậu ta cơ hội.” Trần Mục Dương xoay người đi ra ngoài.

“Này! Đợi tôi với!”

————

Tay Tô Cách bị trói ngược ra đằng sau, chân cũng bị trói chặt, băng dính trên miệng đã rơi xuống, có lẽ đây là nơi rất hẻo lánh, cho nên người đàn ông kia không cần phải… bịt miệng cậu đâu.

Tô Cách chỉ có thể đứng dậy, nhảy nhảy về phía trước, đánh giá căn phòng.

Thật vất vả mới nhảy được vào bếp, Tô Cách nhìn quanh xem có thứ gì có thể cắt được dây thừng không, lại phát hiện căn bếp này trống không, trông như thể không ai sử dụng vậy.

Tô Cách nhịn không được oán thầm, chẳng lẽ cứ phải ở trong tình trạng này? Lỡ buồn tè thì phải làm sao, tè ra quần luôn à?

Nói cái gì thì linh cái đó, cậu thật sự cảm thấy mình buồn tè…

Sao bây giờ, chẳng lẽ cứ thế dấm đài à? Tô Cách càng thêm sốt ruột muốn cởi trói cho bản thân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.