“Xin lỗi cô, vẫn là bị Mục Dương tìm được.” Giang Vũ buông tay, xin lỗi mà một chút áy náy cũng không có.
Đới Phi Hoa thở hổn hển: “Không phải cậu nói thằng bé sẽ không thể tìm nổi, còn nói giấu người ở nơi khỉ ho cò gáy, thế giờ thì sao?”
Rồi bà chỉ thẳng mặt hắn mắng: “Cậu cố tình đứng về phía tôi, nhưng trên thực tế là lén đi giúp thẳng bé?”
“Sao có thể ạ?” Giang Vũ nhấn mạnh nói: “Cháu và Mục Dương sẽ mãi mãi không bao giờ cùng một chiến tuyến!”
Trần Mục Dương bế Tô Cách lên: “Dù thế nào con cũng đã tìm được Tô Cách, sau này mẹ đừng có làm khó em ấy.”
Nói rồi, Trần Mục Dương đầu cũng không thèm quay, kéo Tô Cách định bỏ đi.
“Trần Mục Dương!” Bà Đới Phi Hoa quát lên: “Con cần phải hiểu nếu bố con biết chuyện, nhất định sẽ đuổi con, sau này không còn là người họ Trần nữa! Con thật sự vì một thằng con trai không ra gì mà từ bỏ họ Trần ư?”
Trần Mục Dương dừng chân, bà Trần đắc ý nghĩ những lời này có tác dụng. Dù sao không phải ai cũng dám từ bỏ tài sản kếch xù cùng quyền lực một đời. Không, phải nói là chẳng ai dám cả.
Đang lúc khoé miệng đắc ý nhếch lên thì nghe Trần Mục Dương mở miệng nói: “Con chưa từng nghĩ thân phận này quan trọng đến nỗi không thể bỏ. Đối với con, chỉ có một thứ duy nhất là không buông được.”
Dứt lời, anh chẳng thèm cho mẹ mình cơ hội phản ứng, dứt khoát đưa Tô Cách đi.
Đới Phi Hoa ngây ra nhìn hai bóng lưng dần xa, gương mặt xinh đẹp dường như già đi vài tuổi, không buông được, chẳng lẽ chính là thằng đàn ông kia?
Tô Cách được Trần Mục Dương dìu đi một đường, mãi chẳng lên tiếng.
Trần Mục Dương tưởng cậu suy nghĩ những lời nói khi trở mặt với mẹ, đang định mất tự nhiên an ủi vài câu thì Tô Cách đồng thời quay sang, vẻ mặt mất hứng: “Em chỉ là đồ vật à?”
Anh ngẩn người, mất vài phút mới phản ứng được ý nghĩa, hoá ra cậu để ý câu buông bỏ của anh.
Trần Mục Dương bóp mũi đối phương, bất đắc dĩ nói: “Tô Cách, chẳng lẽ em chỉ biết so đo tiểu tiết à?”
“Đây không phải là tiểu tiết, mà nó liên quan đến tôn nghiêm một người đàn ông nhá!” Tô Cách phản bác.
“Tôn nghiêm của em…” Trần Mục Dương thâm thuý nhìn thân dưới của cậu: “Không lớn bằng thì không có tư cách nói với anh.”
“Anh!” Tô Cách giận đến đỏ mặt, đấm anh một phát: “Trần Mục Dương! Nếu em mà to hơn thì đến phiên anh làm 1 hả?”
“Cho nên 0 như em hãy yên phận làm tất cả của anh đi.” Trần Mục Dương ôm cổ Tô Cách bước tiếp.
Mặc dù trên miệng không nói, nhưng lòng đã ngọt ngấy, mà ngoài miệng cũng cứng cỏi đáp lại: “Vậy anh cũng là vật sở hữu của em!”
Về thành phố H, Tô Cách gọi cho bà Tô đầu tiên, chi tiết không nhắc nhiều, một là sợ bà lo, hai là sợ bà sẽ sinh ác cảm mà ngăn cản hai người.
Bây giờ bà Tô đang trong trạng thái cẩn thận quan sát, đứa nhỏ Trần Mục Dương này cũng tốt, đẹp trai lễ phép, hơn nữa bà là người từng trải, có thể nhìn ra người ta thật lòng với con trai bà.
Dù sao cũng là cục thịt dứt ra từ người mình, sao bà có thể nỡ lòng để cậu đau khổ?
Nên giờ chỉ có thể từng giây từng phút thăm dò, vừa nhìn ra được đầu mối bất lợi thì kể cả có phải liều mạng bà cũng sẽ kéo con ra khỏi vòng xoáy này, tránh cậu lún sâu, một đời không thể quay đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]