Thế mà thái độ của Mạnh Nhất Hạ vẫn không hề thay đổi, nói: “Dương Thạnh à, đừng có nóng nảy như vậy chứ, chúng ta còn chưa có thua đâu.”
“Lời này là có ý gì?” Thẩm Dương Thạnh không hiểu.
Mạnh Nhất Hạ chầm chậm nói: “Anh Nhậm đã trở về rồi!”
“Anh ấy về khi nào thế?”
Thẩm Dương Thạnh hớn hở, cảm giác giống như tìm được xương sống của minh trong chớp mắt: “Vậy anh Nhậm anh ấy nói thế nào?”
“Anh ấy bảo chúng ta đừng nhúng tay vào việc gì hết, cứ để buổi bầu cử Liên minh Thương mau tỉnh Đông Thành diễn ra như bình thường là được, không cần biết là xảy ra việc gì, anh ấy đều có thể giải quyết cho chúng ta.”
“Thật vậy sao?” Thẩm Dương Thạnh kích động hỏi lại.
Mạnh Nhất Hạ híp mắt, nói: “Anh Nhậm có bao giờ làm cho chúng ta thất vọng đâu chứ!”
Tối đến, vầng trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời đen huyền an tĩnh.
Trong cảnh đêm nồng nàn ấy, một chiếc xe hơi trông vô cùng bình thường từ phía xa chạy đến, cuối cùng dừng lại ở ngay trước con hẻm nhỏ nằm chéo Thanh Cảnh môn tầm hai trăm mét.
Cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống là một người đàn ông mặc bộ quần áo dạ hành đen tuyền, cả người anh ta như được bóng tối bao bọc, chỉ để lộ ra đôi mắt, cách ăn mặc này trông giống như ninja của Nhật Bản vậy.
Trên lưng của anh ta vác theo một thứ gì đó thuôn dài.
Thứ đó cũng được bao trong một lớp vải màu đen, hình như là một thanh kiếm!
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901365/chuong-1728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.