“Đương nhiên rồi, cho dù anh không đồng ý thì cũng chẳng sao cả, Trần Hùng tôi đây muốn san bằng ba gia tộc khác nữa cũng chẳng phải là chuyện to tát khó khăn gì lắm, chỉ là về mặt thời gian thì hơi chậm một chút thôi.”
“Anh cứ nghĩ cho thật kĩ đi, đừng có khiến cho chúng tôi thất vọng,”
Sau khi nói hết những lời này, Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng cùng nhau quay lưng, chuẩn bị rời khỏi mật thất đó.
Lúc rời khỏi đó, Trần Hùng đi rất chậm, giống như là anh đang cố ý làm cho bước chân mình chậm lại, bởi vì anh muốn nghe được tiếng của Nguyễn Kiền Bá ngăn anh lại.
Thế nhưng, mãi đến khi Trần Hùng và Ngiêm Hưng Đằng đã bước ra khỏi cửa, tên Nguyễn Kiền Bá đó dường như vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, rốt cục thì vẫn không có lên tiếng giữ Trần Hùng lại.
Sau khi ra khỏi mật thất, đôi mắt Trần Hùng lóe lên nỗi thất vọng, anh đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.
Nghiêm Hưng Đằng đứng bên cạnh nói: “Người anh em, tên Nguyễn Kiền Bá đó chắc là sẽ đồng ý với chúng ta thôi nhỉ, dù sao nếu làm như vậy thì có thể bảo toàn được mạng sống của con trai ông ta mà.”
“Haha!”
Trần Hùng thế nhưng lại cười một cách bất lực, nói: “Chuyện này không có đơn giản như chúng ta nghĩ đâu, nếu như Nguyễn Kiền Bá ông ta thật sự có thể đưa ra lựa chọn, ban nãy đã gọi chúng ta đứng lại rồi.”
Nghiên Hưng Đằng giật mình: “Vậy nên, ý của của anh là?”
“Tôi cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901364/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.